Chương 810
“Sao em lại thích anh ta được chứ? Em thích anh ta ở điểm nào?”
“Em không biết, chuyện tình cảm đâu ai nói trước được. Có lẽ là vì ở bên cạnh anh ấy lâu rồi nên sinh ra tình cảm, có lẽ anh ấy là ba của đám trẻ nên em hi vọng sáu đứa bé có được một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
“Tư Hải Minh không bao giờ cho em được một ngôi nhà hoàn chỉnh!”
Tư Viễn Hằng dường như là gầm lên, anh ta đang run rẩy: “Em có thể thích bất kỳ ai nhưng không thể thích anh ta, em hiểu chưa?”
Đào Anh Thy khẽ run lên, mọi người bên cạnh đều nói với cô rằng không nên mơ mộng hão huyền, không nên có tình cảm với Tư Hải Minh.
Cho dù cô chỉ đang muốn Tư Viễn Hằng hết hi vọng nhưng nghe thế vẫn rất đau lòng.
“Em biết, nên em mới nói là hi vọng. Chẳng lẽ anh muốn em mang theo trái tim thích Tư Hải Minh mà ở bên cạnh anh sao? Tư Viễn Hằng, anh hiểu em mà, em sẽ không làm thế.” Đào Anh Thy nói.
Bàn tay đang ôm lấy mặt cô của Tư Viễn Hằng run lên: “Anh không tin em sẽ thích anh ta, không thể nào!”
“Tư Viễn Hằng, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Bỏ đi thôi.”
Đào Anh Thy đẩy Tư Viễn Hằng ra rồi lấy điện thoại tới: “Em gọi Tần Diễm My tới đón anh.”
“Anh không có quan hệ gì với cô ấy cả.” Tư Viễn Hằng ngồi phịch xuống thảm: “Đừng gọi điện thoại cho cô ấy, anh không cần!”
Đào Anh Thy quay đầu lại nhìn anh ta, sắc mặt của anh ta còn nhợt nhạt hơn lúc nãy nữa.
Cô không nhẫn tâm được, nhưng Tư Viễn Hằng cũng không thể ở đây.”
“Đúng thế, anh ở đây sẽ khiến em khó xử. Tư Hải Minh sẽ không bỏ qua cho anh, cũng sẽ không bỏ qua cho em. Chẳng lẽ anh không biết điều đó sao?” Đào Anh Thy tức tới nỗi mất tỉnh táo.
“Ha…” Tư Viễn Hằng cười tự giễu, tự tôn trên người anh ta cũng đã không còn tồn tại nữa.
Đào Anh Thy thấy thế thì hốc mắt của cô đỏ lên: “Tư Viễn Hằng, đến cùng là anh muốn em làm gì đây? Sao em có thể vì anh mà bỏ mấy đứa bé chứ? Cho dù làm thế thì em cũng sẽ sống trong áy náy cả đời, sống trong đau khổ cả đời. Đây là điều anh muốn ư? Nếu đúng thế thì em có thể đi theo anh ngay bây giờ.”
Tư Viễn Hằng không nói gì, cả người anh ta như đang chìm vào trong thế giới riêng, đau khổ không thể kiềm chế được.
Điện thoại trên tay Đào Anh Thy vang lên khiến cho cô tỉnh táo lại. Là Tư Hải Minh gọi tới.
Bây giờ anh đang ở trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Vương Tân. Một tay anh cầm điện thoại còn tay kia thì choàng áo khoác lên người.
Đào Anh Thy nhấn kết nối, giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên: “Bận à?”
“Không.”
“Tôi qua đón em, muốn ăn cái gì không?”
“Anh xem tôi là trẻ con đấy à?” Đào Anh Thy hỏi: “Tôi không ở đài truyền hình, đang ở nhà trọ.”
Đào Anh Thy có muốn nói láo cũng không được, chỉ sợ là bảo vệ của tòa chung cư này đã thay Tư Hải Minh giám sát cô rồi! Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào.
Cả tài xế cũng thế.
Mấy câu nói láo như thế rất dễ bị vạch trần, ngay cả chính mình mà Đào Anh Thy cũng không thuyết phục được nói gì người nghe là Tư Hải Minh chứ: “Tôi tới nhà trọ đón em.”
“Tôi không đi Minh Uyển đâu.” Đào Anh Thy nói.
“Mười lăm phút nữa tới.” Tư Hải Minh nói xong rồi cúp máy.
“Tư Hải Minh?” Đào Anh Thy nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn người, cô quay lại nói với Tư Viễn Hằng: “Gọi điện thoại cho Tần Diễm My cũng chẳng kịp nữa rồi, bây giờ em dìu anh xuống dưới, đưa anh lên xe, anh…”
Mười lăm phút sau tới, điều này nói rõ tốc độ của Tư Hải Minh sẽ rất nhanh.
“Không cần.” Tư Viễn Hằng ôm bụng rồi đứng dậy.
Đào Anh Thy vội vàng đưa tay vịn anh ta: “Tư Viễn Hằng, anh về bệnh viện mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi ra! Xem như em xin anh, được không?”
Anh không sợ làm mình gục ngã ư? Tuyệt đối không được!