Chương 677: Nhặt được usb
Đào Anh Thy tuyệt đối sẽ không để ông ta phát hiện ra!
Không biết Đào Hải Trạch nghĩ như thế.
nào, nghĩ là tất cả mọi người biết chỉ có cô không biết hay sao?
Chắc hẳn bây giờ trong lòng Đào Hải Trạch đang rất hoảng loạn chứ!
Đi ra khỏi bệnh viện, Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn chiếc Rolls Royce đang chạy ra khỏi bãi đỗ xe, thân xe trắng như tuyết dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lộng lấy!
“Ông về trước đi! Tôi muốn đến đài truyền hình!” Đào Anh Thy nói.
Đào Hải Trạch còn chưa lên tiếng thì có một chiếc xe từ phía bên kia lao nhanh qua bên này!
Hai người đứng quay lưng về phía nó nên không có phát hiện!
Khi bọn họ phát hiện ra thì đầu xe đã đến trước mặt.
Đào Hải Trạch theo bản năng lui lại, chân vấp một cái, ngã sấp xuống đất Đào Hải Hùng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Hình như tôi đâu có đụng trúng hai người?”
Đúng là không đụng vào, đầu gối của Đào Anh Thy chỉ cách xe có mấy mi li mét!
Người Đào Anh Thy cứng đờ, gần như không cảm nhận được hơi thở của mình nữa, sắc mặt tráng bệch.
Đào Hải Hùng quay đầu xe, vòng tay lái, nghênh ngang chạy đi.
Lý Ba cuống quýt chạy tới: “Cô chủ Đào, cô không sao chứ?”
Đào Anh Thy lấy lại bình tĩnh: “… Không Sao.
Quay người, Đào Hải Trạch vẫn ôm tay ngồi ở trên mặt đất, hình như là ngã bị thương.
Lý Ba đi tới đỡ Đào Hải Trạch dậy: “Tổng giám đốc Đào, ông bị thương rồi?”
Lúc đầu Đào Anh Thy muốn xoay người đi, có bị thương hay không cũng đâu có mắc mớ gì tới cỡ?
Nhưng mà vừa mới quay đầu thì chợt nghĩ tới một chuyện.
Nếu là con gái của ông ta, vậy có phải là cô nên giả vờ cho giống một chút không?
Khi vẫn chưa tìm được video thì khiến Đào Hải Trạch yên lòng mới tốt cho cô!
*Xem ra hẳn là xương ống chân bị thương, vào xem một chút đi!” Đào Anh Thy nói “Con đi với ba?” Đào Hải Trạch hơi bất ngờ.
*Cho dù tôi không thích mấy chuyện ông làm nhưng cũng không đến nỗi bỏ mặc ông không lo.” Đào Anh Thy nói.
Giao tiền, đi kiểm tra, mặt ngoài là bị trầy một lớp da, khớp nối chỗ khuỷu tay sưng đỏ, hẳn là bị thương tới xương cốt, cho nên phải đi chụp X quang.
Đào Anh Thy chờ ở bên ngoài phòng nghỉ.
Nhìn áo khoác vest của Đào Hải Trạch trên tay, cô cũng không muốn cầm cho ông ta, tiện tay ném lên ghế.
Sau đó, không biết thứ gì trong túi rớt xuống, tạo ra một tiếng cạch.
Đào Anh Thy nghiêng đầu nhìn lại, khi cô nhìn thấy đó là cái gì thì không khỏi sửng sốt một chút.
Vội nhặt nó lên, nó giống hệt như cái USB mà cô đang đau khổ tìm kiếm!
Tâm trạng Đào Anh Thy trở nên kích động, khiến cho máu trong người cô như cũng chảy nhanh hơn!
Khiến cô ngồi chết trân trên ghế!
Cái này là cái mình đang tìm đúng không?
Nếu như không phải thì tại sao Đào Hải Trạch lại mang theo nó trên người? Mang ở trên người chứng tỏ nó rất quan trọng!
Cửa phòng bệnh mở ra, Đào Anh Thy lập tức để tay lên bàn, lặng lẽ nhét USB vào trong áp phích quảng cáo của bệnh viện!
Đào Anh Thy lấy lại bình tĩnh, đứng dậy hỏi: “Kiểm tra sao rồi?”
“Xương hơi rạn, không nghiêm trong lắm, bôi một ít thuốc cao, qua một thời gian ngắn là tốt” Đào Hải Trạch nói, sau đó cầm lấy quân áo trên ghế, sờ túi một cái, giật thót mình.
“Sao vậy?” Đào Anh Thy không hiểu hỏi.
“Đồ ba để trong túi không còn nữa” Đào.
Hải Trạch nói là “không thấy” mà không phải là “rơi mất”.
Đào Anh Thy nghe vậy thì không vui, nói: “Ý ông là tôi ăn trộm đồ của ông? Xe của ông còn tệ hơn cả xe của tôi, ông nghĩ tôi sẽ để ý tới thứ gì của ông? Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Trước khi đi còn tiện tay lấy áp phích quảng cáo trên bàn: “Mấy thông tin giữ gìn sức khỏe này cũng được, lấy về xem thử…”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
Đào Anh Thy nắm chặt áp phích quảng cáo, ổn định lại tâm trạng đang sốt sảng của mình, cố gắng không để cho người ta thấy cô khác thường!