Chương 710: Khó chịu ở đâu
Động tác quá nhanh khiến Đào Anh Thy không phản ứng kịp, Sững sờ vùi đầu vào ngực Tư Hải Minh với sắc mặt lạnh lẽo đến cực độ của Tư Hải Minh, cảm nhận được lực cánh tay mạnh mẽ của anh, Đào Anh Thy cười: “Thì ra là ngài Hải Minh không muốn tôi rớt xuống biến nhỉ? Tôi còn tưởng anh thật sự muốn quãng tôi xuống biển chứ?”
Tư Hải Minh đè nén cơn giận, nhưng vẫn run rẩy như cũ, giận quá hóa cười, chỉ nói ba chữ: “Đi về phòng”
*„ Cả người Đào Anh Thy cứng đờ xoay người muốn chạy.
Lúc này nếu cô còn không biết Tư Hải Minh muốn làm gì thì cũng quá ngu ngốc rồi *A a, anh buông tôi ra” Đào Anh Thy vừa định cử động đã bị Tư Hải Minh ôm sát vào ngực, đi thẳng vào phòng, không hề có chút thương cảm nào.
Từ phòng tắm vào tới phòng ngủ.
Từ lúc Đào Anh Thy bị ném lên giường thì đã phải chấp nhận hành vi như dã thú của Tư Hải Minh. Anh như một con thú dữ tức giận muốn xé nát con linh dương rồi nuốt chửng.
Trong phòng, nhiệt độ không khí đang không ngừng cao lên, cho dù à gió biển cũng không thể hạ được nhiệt độ này xuống.
Vào lúc bị ép buộc thì Đào Anh Thy cũng đã hối hận vì đã chọc giận anh rồi. Không đúng, phải nói là từ giây phút bị anh ôm lấy lúc leo lên lan can kia.
Cô còn cho là mình đang vui đùa trong đau khổ chứ. Mà vậy thì cũng phải biết chọn đối tượng chứ! Đúng là không có đầu óc.
Thân thể cô như là thuộc về Tư Hải Minh vậy, cứ anh cần là được, cố chấp một cách mạnh mẽ, xảo quyệt một cách biến thái, chỉ vì để cô nhận sai và cầu xin tha thứ.
Cứ như là đang có nước chảy trên da thịt, lúc này ngay cả một giọt nước cũng có thể kích thích phản ứng của Đào Anh Thy.
Dường như là đang chìm nổi trong biển sâu, có thể chết đuối bất cứ lúc nào.
Nhưng mà cô lại biết là Tư Hải Minh thích Trong lòng cô có một suy nghĩ không cam lòng mãnh liệt, nếu đã thích thì phải biết đủ chứ! Tốt nhất thì chơi cho chán đi.
Đào Anh Thy bị động bỗng chủ động căn môi của Tư Hải Minh!
Con ngươi đen của Tư Hải Minh bỗng nhiên ngẩn ra kêu lên một tiếng đau đớn, hơi thở cũng càng phập phồng, thực sự là như mèo rừng nhỏ! Càng siết chặt người trong lồng ngực mạnh hơn, vuốt ve hình xăm trên cơ thể cô, cứ như là muốn hòa cô vào cơ thể của mình…
Đào Anh Thy không biết mình ngủ đến bao giờ, dù sau đó đã có ý thức cô vẫn không mở mắt, co ro trong chăn.
Eo mỏi lưng đau kinh khủng.
Càng vô cùng lười.
Cô nhớ là lúc cô ngủ có mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe được tiếng của sáu đứa nhóc đập cửa, nhưng mà vì quá mệt nên đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Chắc là Tư Hải Minh bị làm phiền tỉnh giấc nên đi ra ngoài.
Đào Anh Thy hoàn toàn không có ý định rời giường, Tư Hải Minh không ở đây, cô vẫn tiếp tục ngủ.
Lại là cảm giác mơ màng, cảm giác có người đưa tay vào, bàn tay thô ráp to lớn, hơi lạnh…
“Ừm..” Đào Anh Thy nhíu mày lại muốn phản kháng nhưng mà lúc này cả người mềm nhũn không có chút sức nào, đừng nói là phản kháng, làm gì cũng thấy mệt mỏi “Khó chịu sao?” Tư Hải Minh ôm lấy eo cô.
“Đừng đụng vào tôi…” Đào Anh Thy nhắm mắt lại, không có sức nói.
Tư Hải Minh lật người Đào Anh Thy lại, cho răng sẽ thấy gương mặt phiếm hồng của cô, ai ngờ lại thấy gương mặt cô trắng bệch, ánh mắt cũng thay đổi theo.
Sờ trán cô cũng không có dấu hiệu bị sốt, bị sốt cũng sẽ không có sắc mặt như thế này!
Mặt Tư Hải Minh trầm xuống, bế người lên.
“Tôi đã nói là đừng đụng vào tôi… Đầu Đào Anh Thy gục xuống, mắt vẫn không mở.
“Có phải là không thoải mái không?” Tư Hải Minh hỏi: “Có khó chịu ở đâu không?”
Cuối cùng Đào Anh Thy cũng mở mắt, vẻ mặt bực bội nhìn thẳng ánh mắt sâu hun hút của Tư Hải Minh: “Anh xong chưa? Tôi có khó chịu hay không tôi không tự biết à?”