Chương 791: Chúng ta là chúng ta
Cửa thang máy mở, Tư Hải Minh đưa đôi chân dài của mình bước ra, vừa đến cửa phòng làm việc, Chương Vi thuận tiện ghé tới: “Ngài Hải Minh vừa rồi đã sa thải cô gái lễ tân đó rồi sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Tôi chỉ là đang nghĩ lý do sa thải.”
“Tôi đuổi người cũng cần lí do sao? Cậu chán sống rồi à?” Tư Hải Minh ném chiếc áo khoác trên cánh tay của mình xuống ghế sofa, cả người tỏa ra khí thể đầy uy quyền!
“Hoàn toàn không cần lý do, chỉ đơn giản là tôi tò mò mà thôi.” Chương Vi khẽ gật đầu.
“..” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn anh ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Chương Vi khẳng định anh ta đã bị nghiền nát thành nhiều mảnh! Đây là đang bực tức Đào Anh Thy phải không!
Thế nên mới trút giận lên nhân viên mới đến ở trên sân khấu! Dâu sao lúc đầu công việc đầu tiên khi Đào Anh Thy gia nhập tập đoàn Vương Tân cũng là làm lễ tân!
Anh ta đúng là người hiểu biết thấu đáo…
“Nếu không có việc gì thì tôi tiếp tục đi làm việc đây.’ Chương Vi nói xong bèn đi ra khỏi phòng làm việc.
Tư Hải Minh ngồi xuống ghế, cúc áo trên cổ áo đã sớm bung ra khi ở phòng tắm của chung cư, có điêu anh vẫn bực bội như cũ không tài nào bình tĩnh lại được!
Cô ấy vậy mà lại để anh đi tìm người phụ nữ khác? Tưởng rằng anh không tìm được hay sao?
Chỉ là anh không muốn mà thôi! Thái độ thờ ơ của Đào Anh Thy khi nói anh tìm người khác khiến trái tim anh bối rối, không thể thoải mái được!
Anh chỉ say đắm mỗi cơ thể của Đào Anh Thy, đối với người phụ nữ khác anh không có hứng thú!
Chờ một thời gian dài hoặc là làm nhiều một chút, tự nhiên sẽ thấy rất vô vị.
Mở máy tính lên, sau đó lại mở camera giám sát, trong phòng không có ai, chỉ là một khoảng trống, giống như trái tim của Tư Hải Minh lúc này vậy, hoàn toàn trông rỗng…
Chương Vi làm việc đến tối muộn, vì vậy trực tiếp ngủ lại ở công ty!
Chờ đến sáng sớm hôm sau, tỉnh táo chút rồi đi thẳng tới phòng làm việc của cấp trên, cửa đóng chặt, không biết có phải người đã đi đâu rồi?
Chương Vi gọi điện cho người phụ trách ở bãi đỗ xe, họ nói xe Rolls Royce vẫn còn ở đây.
Cũng có thể nói, cả đêm Tư Hải Minh chưa từng rời đi.
Không ngờ là ngủ lại ở công ty.
Đào Anh Thy không có cách nào ngủ ngon được, sáng sớm thức dậy đã ngáp một cái thật to, thế này cũng chưa tính là gì.
Chủ yếu là bị sáu đứa con quấn lấy hỏi ba đi đâu, vì sao ba lại không đợi con, khiến cô rất chột đạ.
Tư Hải Minh còn có thể đi đâu? Trong hoàn cảnh này, dựa theo lời anh nói, sợ là anh đến mấy quán bar tìm người phụ nữ khác rồi, hoặc là ban đêm ngủ cùng người khác cũng nên…
Tư Hải Minh cần gì phải chứng minh? Lấy thân phận và địa vị của anh mà nói, anh không cần đi tìm phụ nữ, họ đều dâng đến tận cửa!
Có người muốn xu nịnh anh, có người luôn ao ước có được cơ hội như thế.
Đào Anh Thy đưa sáu đứa trẻ vào trường qua lối đi màu xanh lá cây ở cánh cửa khác, vừa quay người chuẩn bị lên xe thì “Anh Thy?”
Đào Anh Thy sửng sốt, nhìn theo hướng người phụ nữ kia bước về phía cô, Liêu Ninh. Vốn dĩ là phải đưa Tư Thái Lâm đến trường, nhưng đã bước tận cửa bên này, chắc chắn là cố tình!
“Anh Thy, con gầy đi rồi” Liêu Ninh đứng trước mặt cô, quan sát kĩ rồi nói.
“Tôi và bà có chuyện gì nhất định phải nói sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Tư Hải Minh đưa con chiếc xe này à? Cũng không tồi nhỉ” Liêu Ninh nhìn đầy hâm mộ, xe của bà ta không thể sánh bằng được!
“Tư Hải Minh đối xử với con thật tốt, nhưng sao lại không lấy con thế? Mẹ có hơi thắc mắc đấy.
Đào Anh Thy khẽ cau mày.
“Con giận rồi à? Vẫn hận mẹ đến vậy sao?
Con xem mấy đứa nhỏ chơi vui như vậy, cũng không nên xa lánh mẹ đâu nhỉ? Tư Thái Lâm mỗi ngày đều nói bên tai mẹ về sáu đứa nhóc của con!” Liêu Ninh nói.
“Trẻ con là trẻ con, chúng ta là chúng ta!” Đào Anh Thy lạnh nhạt nói, giống như cô và Tư Hải Minh phân rõ: “Tôi nói rồi, nếu đã không còn liên quan thì không cần phải vờ là người quen rồi tùy tiện chào hỏi!”