Chương 960: Nội dung bút ghi âm 1
“Cơ thể tôi rất tốt!” Tư Hải Minh trầm giọng, trong giọng khàn khàn.
“… Không phải” Không khí trong văn phòng bị chèn ép đến đáng sợ, Chương Vĩ không muốn khiêu khích để tìm chết.
Sau khi Chương Vĩ rời đi, cơ thể căng thẳng của Tư Hải Minh ngôi rũ rượi trên ghế, giống như chỉ ngồi xuống chứ không làm gì được.
Hai mắt màu đen lạnh lẽo, anh có thể có vấn đề gì chứ? Chẳng qua trong tim đã xảy ra một chút vấn đề, nhịn một chút sẽ qua thôi!
Cái chết của cô không uy hiếp được anh!
Trong đầu giống như bị chia thành mấy phần, vừa kháng cự, vừa nhớ đến cái bút ghi âm kia.
Những thứ sâu trong nội tâm kia biến thành vật chất, nhanh chóng bám vào đó, lân lộn với huyết dịch.
Từ khi anh bắt đầu ra khỏi biệt thự Minh Uyển, cả ngày đều bị cái bút ghi âm kia quấn lấy!
Bên trong rốt cuộc là thứ gì? Cô muốn làm gì?
Suy nghĩ quá nhiều khiến anh gần như điên mất!
Sáu giờ Chương Vĩ mới làm xong việc, sau đó đi đến văn phòng Tư Hải Minh gõ cửa, bên trong không có ai.
Anh ta hỏi lễ tân: “Ngài Hải Minh đi rồi sao?”
“Không phải, ở bên trong mà”
Chương Vĩ tiếp tục gõ, nhưng không nghe thấy tiếng động gì.
Không khỏi nhạy cảm hơn, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Khi anh ta tự tiện mở cửa thì phát hiện cửa đóng, không vào được!
“Ngài Hải Minh, xin ngài mở cửa ra đi!”
Chương Vĩ liên tục gõ cửa.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Ngài Hải Minh?” Chương Vĩ nghĩ có nên để người đến phá cửa không!
Cánh cửa này không phải cửa bình thường, có thể dễ dàng phá không?
Đang muốn tìm điện thoại, chợt cửa từ bên trong mở ra.
Bóng đen cao lớn tới gần, Chương Vô thức lui vê phía sau!
Anh ta nhìn thấy bóng lưng cao ngạo kia.
Anh muốn quay về biệt thự Minh Uyển sao?
Bào Điển dỗ bọn nhóc xong thì đi từ trên lầu xuống, lại thấy được một bóng đen đang buồn bực vò đầu tìm thứ gì đó trong đại sảnh!
Ông ta còn tưởng là ai, đi qua mới biết là ngài Hải Minh.
Tìm trên bàn trà, tìm trên mặt đất, trên ghế sa lon, càng tìm càng vội, sau đó không khống chế được!
“Ngài Hải Minh, ngài tìm gì thế?”
“Bút ghi âm, bút ghi âm đâu!” Tư Hải Minh vội vàng hỏi.
Bào Điển sửng sốt: “Tôi… tôi lấy lại, để trong phòng làm việc của ngài.”
Tư Hải Minh lập tức quay người đi về phía phòng làm việc.
Tiến vào phòng làm việc, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trên bàn làm việc.
Giống như đây không phải là bút ghi âm mà là vật gì rất đáng sợ.
Dừng lại một lúc lâu, Tư Hải Minh mới di chuyển cơ thể cứng nhắc của mình tới bàn làm việc, ngồi xuống, yên lặng nhìn bút ghi âm.
Không kiểm soát được cảm xúc đang cuồn cuộn của mình, ngực mơ hồ đau đớn.
Anh không thể tránh được!
Rất nhanh đã cầm lấy bút ghi âm của Đào.
Anh Thy vào lòng bàn tay, chần chờ một lúc mới ấn mở.
Tiếng nói chuyện cứ quanh quẩn bên trong phòng làm việc…
“Đây đều là ảnh chụp của tôi và Hải Minh, còn có mẹ nó nữa” Giọng của Tư Lệnh Sơn.
“Nhiều vậy sao?” Giọng của Đào Anh Thy.
Cơ thể người ngồi trên ghế lập tức căng lên, hơi thở thô hơn!
“Có phải lúc nhỏ Hải Minh rất đáng yêu không?”
“Ừ, Bảo Nam rất giống nó”
“Đúng vậy, chú lén đến trường học nhìn mấy lần, sáu nhóc con rất đáng yêu. Những lần đó chú thậm chí muốn xuất hiện ôm lấy bọn nhóc, cho dù nói vài câu thôi cũng được. Cuối cùng vẫn sợ bị Hải Minh biết nên đành phải chụp một ít ảnh để trong điện thoại. Đào Anh Thy, chú rất cảm ơn cháu, cũng hy vọng cháu có thể kết hôn với Hải Minh, trở thành một gia đình hạnh phúc”
“Chú cảm thấy… cháu có thể kết hôn sao?”
Đào Anh Thy hỏi.
Trầm mặc một lát, Tư Lệnh Sơn áy náy nói: “Là lỗi của chú”
“Cháu nghĩ, với sự thù hằn của Tư Hải Minh đối với ông, ông nói gì anh ấy cũng sẽ không nghe. Lúc trước, ông thật sự ngoại tình với Liêu Ninh, phản bội vợ ông sao?”