Chương 247: Thương lượng
Bảo Hân tiến lên vài bước về phía bàn, đưa bàn tay chạm vào váy của Võ Ái Nhi: “Ô rất đẹp”
Rồi cô bé xoa mặt.
“Này, đừng chạm vào tôi” Võ Ái Nhí chưa kịp nói hết lời, cô ta đã cảm nhận được có một chất lỏng gì đó dính vào váy cô ta, đột nhiên cô ta vừa tức giận vừa khóc.
Bảo Vỹ vội vàng chạy đến: “Cô ơi, sao cô lại khóc ạ? Cô đừng khóc nữa”
Cô bé vừa nói xong, cô ta liền nắm lại váy, vừa tức giận, vừa lau liên tục.
“Đi chỗ khác” Võ Ái Nhi kéo váy, lùi lại một bước, nhìn vết bấn trên váy, vẻ mặt vô cùng xấu xa, gần như phát điên.
Cô ta nhìn Đào Anh Thy đe đọa: “Tôi nhất định phải nói cho Tư Hải Minh biết cô là người phụ nữ đã sinh con, xem anh ấy còn muốn cô nữa không” Nói xong, cô ta cầm váy thất thểu rời đi.
Đào Anh Thy giận dữ nhìn cô ta vội vã bỏ đi, cô tin những gì Võ Ái Nhi nói, cô ta nhất định sẽ nói cho Tư Hải Minh.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” Dì Hà gấp qáp hỏi.
Cô hoàn hồn trở lại: “Dì Hà, tôi ra ngoài trước rồi sẽ về ngay. Dì hãy cẩn thận”
Võ Ái Nhi giận dữ bước ra khỏi công ty, vừa đi vừa gọi cho Tư Hải Minh. Để cho anh biết bộ mặt thật của Đào Anh Thy, một con người tốt bụng đến đâu.
Suýt nữa thì điện thoại bị giật mất.
Võ Ái Nhi sửng sốt, xoay người lại nhìn Đào Anh Thy đang cầm điện thoại di động của cô, định giật lấy: “Đưa cho tôi”
Đào Anh Thy đương nhiên sẽ không cho cô ta, ai lại làm mất mục tiêu của mình chứ.
Không những không giật lấy điện thoại mà Võ Ái Nhi còn quá mệt mỏi và tức giận: “Cô nghĩ rằng tôi không thế nói với anh Hải Minh nếu bị cô giật điện thoại sao? Cô đang mơ à?”
Sau khi nói xong cô ta liền xoay người rời đi, chẳng thèm cầm điện thoại.
Cô trực tiếp dừng lại trước mặt cô ta: “Chúng ta thương lượng đi, chỉ cần cô không nói cho Tư Hải Minh biết, cô bắt tôi làm gì cũng được”
“Đùa gì vậy, tôi cần cô làm cái gì chứ?”
“Tại sao không? Chẳng hạn như rời khỏi Tư Hải Minh” Đào Anh Thy bình Tĩnh nói.
“Cô cho rằng tôi ngu sao? Chỉ cần anh Hải Minh biết cô có con, anh ấy sẽ không muốn cô nữa”
“Không quan trọng là anh ta có muốn tôi hay không. Mấu chốt là anh ta không muốn cô” Đào Anh Thy vội vàng nói.
Võ Ái Nhi nhìn cô một cách đáng ghét: “Ý cô là gì?”
“Nhìn xem, cô cứ nói mình là vị hôn thê của Tư Hải Minh, nhưng tôi không nghĩ anh ta có ý định kết hỏn với cô. Chờ đã, đừng vội tức giận, cô thấy tôi nói đúng không?”
Võ Ái Nhi trở nên tức giận vì xấu hổ và cố kiềm nén cơn giận.
“Ngay cả khi không có tôi, Tư Hải Minh cũng không có ý định kết hôn với cô. Nhưng nếu tôi giúp thì có khi lại được.”
Đào Anh Thy nói: “Cô giúp tôi? Cô tốt như vậy sao?”
Đào Anh Thy thở đài nói: “Thật ra, điều tôi sợ không phải là Tư Hải Minh biết tôi có con, mà sợ loại hành động này của tôi phải gánh chịu hậu quả. Chỉ cần tôi giúp cô, cô sẽ trở thành niềm ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cô nghĩ một thỏa thuận như vậy có phải là một thỏa thuận tốt không?”
Sự tức giận trên mặt Võ Ái Nhi dần được thay thế bằng sự do dự. Dù sao cô ta cũng biết rất rõ anh chưa từng nói cô ta là vợ chưa cưới của anh, chỉ là trước đây mẹ của anh đã từng nhắc đến chuyện hẹn hôn, sau này mẹ anh mất cũng không ai nhắc đến nữa, vốn dĩ cô ta không phải.
Cô ta chưa bao giờ dám nhắc chuyện này với Tư Hải Minh, một mặt sợ chuyện cũ cũng như sợ hãi chính mình, mặt khác sợ mất mặt khi bị từ chối.
Võ Ái Nhi luôn bị thua thiệt và gia đình cô đã vài lần yêu cầu hãy nằm bắt cơ hội quý này gã cho Tư Hải Minh.
Cô ta sẽ nắm bắt cơ hội ở đâu chứ?
Một người đàn ông quyền lực như Tư Hải Minh vốn dĩ rất khó kiểm soát.
Đào Anh Thy thấy vẻ mặt của cô ta thay đổi, trong lòng rất tốt, nhấc điện thoại đưa cho cô ta: “Không muốn cũng không sao, dù sao khả năng lớn nhất là tôi bị anh ta đuổi ra khỏi đây và tôi có thể sống ở bất cứ đâu khác”