Chương 1090
Lúc vừa đến biệt thự Minh Uyển, cô đã phát hiện không đúng lầm. Cô còn tưởng là vì không có bức ảnh nào, bây giờ mới hiểu là vì trông nơi này giống như chưa từng có nữ chủ nhân. Không có bất cứ đồ vật nào của mẹ sáu đứa bé.
Thấy Bào Điển chần chờ, Đế Anh Thy nói: “Không sao, tôi chỉ hỏi đại thôi, chứ không phải nhất định phải biết, chỉ tò mò thôi.”
“Không có gì khó nói cả. Thực tế mẹ của bọn trẻ không sống ở đây.” Bào Điển đáp.
“Cái gì?” Đến Anh Thy không ngờ lại là như thế: “Tại sao không sống ở đây? Tư Hải Minh cưới cô ấy mà không sống chung với nhau sao?”
“Họ… không kết hôn.”
Đế Anh Thy càng kinh ngạc: “Đã sinh sáu đứa trẻ mà còn chưa kết hôn ư?”
“Bởi vì… Ngài Hải Minh và mẹ bọn trẻ có con là vì ngoài ý muốn. Sau đó hai người còn đang bồi dưỡng tình cảm, chưa kịp kết hôn thì cô ấy đã qua đời.” Bào Điển nói.
Đế Anh Thy còn tưởng Tư Hải Minh cưới vợ đàng hoàng, sau đó mới có con. Sao lại là câu chuyện mang tính hí kịch hóa như vậy? Tư Hải Minh chưa từng kết hôn, chỉ có sáu đứa bé. Đến Anh Thy bỗng tò mò về người phụ nữ đó. Sinh sáu đứa trẻ thì chắc thuộc loại có con trước rồi yêu sau với Tư Hải Minh, không ngờ chưa đợi được thứ cô ấy muốn thì đã rời đi, thật là đáng tiếc.
Hiển nhiên sáu đứa bé còn chưa biết gì, chung quy chúng còn nhỏ, có biết gì đâu? Thậm chí còn coi cô như mẹ mình…
“Tư Hải Minh… rất thích cô gái đó sao?” Đế Anh Thy hỏi, trong lòng hơi khẩn tưởng.
“Tôi không rõ lắm. Chúng tôi chưa bao giờ hỏi việc tư của ngài Hải Minh.” Bào Điển cúi đầu nói.
Để Anh Thy tự hỏi, mình muốn biết chuyện gì? Tại sao mình khẩn trương? Quá khứ của Tư Hải Minh không thể xóa nhòa, có lẽ không hỏi mới là tốt nhất.
Nhưng cô không thể khống chế bản thân, cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Tư Hải Minh đối xử với cô… quá tốt, cứ như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó nhanh chóng rơi vào bể tình…
“Cô gái đó tên là gì?”
“Tên… Tên là Đào Anh Thy.”
Đế Anh Thy ôm con cún run lên, tên là Đào Anh Thy, trong tên cô ấy cũng có chữ “Thy”… Trong đầu cô nhớ tới hình xăm trên ngực Tư Hải Minh…
Buổi chiều, Đế Anh Thy đứng bên lan can ngắm phong cảnh, Một Hào khờ khạo ngoan ngoãn ở bên cạnh cô. “Một Hào, tao suy nghĩ nhiều à?” Đế Anh Thy chọc mũi Một Hào. Một Hào ngứa mũi thè lưỡi ra liếm
. “Cô ấy là Đào Anh Thy, tao là Đế Anh Thy, Tư Hải Minh không thể nào vì một cái tên tương tự mà thích tao đâu nhỉ?” Đế Anh Thy hỏi.
Một Hào đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của cô. “Đã trễ rồi, Một Hào, mày cùng tao ra ngoài đi dạo nhé?” Đế Anh Thy ôm Một Hào đi ra ngoài.
Vừa vào thang máy, Đế Hạo Thiên đã lại đây, một tay đặt lên cửa thang máy sắp đóng: “Em đi đâu vậy?”
“Em với Một Hào đi dạo. Anh hai đừng đi cùng” Để Anh Thy chu môi.
Đế Hạo Thiên hơi cứng đờ, em gái thà ôm chó ra ngoài cũng không muốn cho anh đi cùng ư? Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý: “Anh biết rồi. Em có mang theo di động không?”
“Có mang!”
Đế Hạo Thiên buông tay ra, cửa thang máy dần khép lại. Anh tin tưởng Đế Anh Thy thật sự đi dạo một mình. Sau khi rời khỏi thư phòng, sắc mặt của em gái anh cứ là lạ. Anh là anh trai sao lại không phát hiện? Tư Hải Minh, tôi đã bảo rồi, cậu không thể đề phòng được đâu, cái gì nên đến thì vẫn sẽ đến..
Để Anh Thy đến khu tây nam, xuống xe rồi đi dạo trên đường. Đến trước cửa hàng thời trang nữ, cô dừng bước. Nơi đó đã không còn là cửa hàng thời trang nữ trước kia mà là tiệm châu báu. Cô còn nhớ rõ Tư Hải Minh che chở cô như thế nào.
Võ Ái Nhi nhàm chán tựa vào cửa xe hơi, ngơ ngác nhìn cảnh vật rút lui bên ngoài. Trước kia cô ta là ngôi sao nổi tiếng, bây giờ chỉ có thể làm việc vặt trong công ty nhà mình, nhưng vẫn chưa từ bỏ showbiz, thỉnh thoảng mới lộ diện, nhưng không ai dám thuê cô ta.
Đào Anh Thy đã chết ba năm, cô ta vẫn bị liên lụy, càng không dám đi tìm Tư Hải Minh. Bởi vì cô ta sợ mình sẽ có kết cục tương tự như Liêu Ninh. Cô ta cũng muốn sống lâu một chút. Ai chẳng biết Đào Anh Thy là cấm kỵ của Tư Hải Minh? Không thể đụng vào, ai đụng vào kẻ đó xui xẻo.
Chiếc xe chạy về phía trước, một bóng dáng quen thuộc lướt qua mắt Võ Ái Nhi. Mình không nhìn nhầm chứ? “Dừng xe!”
Tài xế xoay vô lăng, đỗ xe ở ven đường. Võ Ái Nhi vội đẩy cửa xe bước xuống, nhìn về phía đó. Trước cửa hàng người đến người đi, toàn là những gương mặt xa lạ.
Võ Ái Nhi chạy qua, đứng trước cửa hàng vừa xuất hiện gương mặt quen thuộc, nhìn trái nhìn phải đều không phát hiện bóng dáng đó. Kỳ lạ, chẳng lẽ là mình hoa mắt? Sao mình có cảm giác như vừa thấy Đào Anh Thy vậy nhỉ? Võ Ái Nhi xoa trán, chắc là nhìn nhầm rồi.
Đào Anh Thy đã chết ba năm, sao có thể còn sống?
Sau khi lên xe, Võ Ái Nhi càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, bèn nói với tài xế: “Tìm một cửa hàng bán hoa, mua bó hoa đi thăm mộ của Đào Anh Thy.”
Ban ngày ban mặt thấy bóng dáng Đào Anh Thy, cô ta cảm thấy đây là điềm báo chẳng lành. Hay là Đào Anh Thy muốn trả thù mình?
Khi biết Đào Anh Thy đã chết, có một đêm Võ Ái Nhi nằm mơ thấy ác mộng. Cô ta cũng sợ hãi mà! Sợ Tư Hải Minh, sợ Đào Anh Thy chết biến thành hồn ma! Cô ta mua vàng mã tới thăm mộ hóa vàng mã, về nhà mới bình thường trở lại. Bây giờ lại thấy bóng dáng Đào Anh Thy lướt qua như ảo ảnh, khiến cô ta lạnh sống lưng.
Võ Ái Nhi đến nghĩa trang. Cho dù là ba bốn giờ chiều, trong nghĩa trang vẫn yên tĩnh một cách lạ thường, khiến người ta không rét mà run.
Lại thêm buổi chiều vốn âm u, người nhát gan vẫn sẽ bị hù dọa. Võ Ái Nhi tìm đến ngôi mộ theo ký ức, lại phát hiện nơi này chỉ có phần mộ chứ không có bia mộ.
“Kỳ lạ, là nơi này phải không? Mình nhớ là có bia mộ cơ mà? Sao bây giờ lại biến mất?” Võ Ái Nhi khó hiểu tự hỏi. “Chính là nơi này!”
Ngay khi Võ Ái Nhi đang lẩm bẩm thì bỗng một giọng nói vang lên, hơn nữa còn rất quen thuộc, khiến cô ta sợ hãi đổ mồ hôi lạnh. Khi quay lại thấy gương mặt gần ngay trước mắt, sắc mặt Võ Ái Nhi trắng bệch, ánh mắt tối sầm, ngã xuống.
Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn cô gái ngất xỉu trước mắt mình, tiến lên kiểm tra: “Ê, cô không sao chứ? Này!”
Cô đang định cúi xuống đụng vào Võ Ái Nhi thì lại bị Đế Hạo Thiên kéo lại không cho chạm vào, cứ như thể đó là thứ dơ bẩn nào đó: “Chỉ bị xỉu thôi, không sao.”
Đế Anh Thy hỏi: “Tại sao lại ngất xỉu? Cô ấy không khỏe à?”
“Ai biết.” Đế Hạo Thiên không có hứng thú,
“Anh hai, phải đưa cô ấy tới bệnh viện.”
“Anh đưa á?” Đế Hạo Thiên hỏi. Để Anh Thy im lặng nhìn anh, đôi mắt tội nghiệp. “Được rồi, anh đưa cô ta lên xe trước.” Đế Hạo Thiên kéo người nằm trên mặt đất lên rồi bước đi.
Đế Anh Thy trợn mắt há hốc nhìn anh hai cứ thế kéo một chân của cô gái rời đi, hơn nữa váy bị xốc lên, quần chíp lộ ra hết.