Mục lục
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo Tổng Tài Dady Bị Tra Tấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1069

Sáu đứa bé đều bị thu hút, cùng nhau chạy tới vây quanh Đế Bắc Lâm. Đế Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi trừng Đế Bắc Lâm đang cười híp mắt, đúng là âm hiểm giả dối!

“Nào, cậu đút cho các cháu. Woa, há miệng tròn quá, qua một đêm mà Bảo An vẫn mũm mĩm như thế, cậu sẽ cho các cháu ăn mũm mĩm hơn!”

Đế Anh Thy xuống lầu thì thấy cảnh tượng vui vẻ này, nhìn kiểu gì cũng giống hệt như các anh đã đồng ý lời cầu hôn của Tư Hải Minh mà! Không thì sao lại thích sáu đứa bé đến thế! Chẳng lẽ đáng yêu vô địch?

“Anh ba, đang ăn gì vậy?” Đế Anh Thy đi tới.

Đế Bắc Lâm quay lại cười dịu dàng: “Anh Thy dậy rồi hả? Nào, bữa sáng mới ra lò! Cùng ăn nhé?”

Đế Anh Thy thấy hai dòng máu dưới mũi Đế Bắc Lâm, hoảng sợ hét lên: “Anh… Anh ba, anh không sao chứ!”

“Anh vẫn khỏe mà!”

“Me!”

Thấy mẹ đến, sáu đứa bé cùng ùa lên. “Mẹ, cho mẹ ăn!” Bảo Nam cầm nĩa cắm một miếng thịt.

“Ừ.” Đế Anh Thy khom lưng há miệng ăn thịt.

“Mẹ ăn cái này, rất dinh dưỡng!” Bảo Long đưa một miếng trứng gà đã cắt.

“Mẹ ăn cái này!”

“Mama, cái này ngon nè!”

“Mama uống chút sữa!”

“Mama, ăn!”

Đế Anh Thy ăn hết đồ ăn mà sáu đứa bé đưa lên, cảm thấy mình đã no bụng rồi. Cô thầm nghĩ may mà là sáu đứa, chứ nếu mười đứa thay phiên nhau cho ăn thì sẽ bội thực mất.

“Mẹ, đêm qua mẹ ngủ ngon không?” Bảo Vỹ hỏi. “Rất ngon. Các con thì soa?” Đế Anh Thy cười híp mắt. “Có mẹ, con ngủ rất ngon!” Bảo Long nói.

Mấy đứa bé khác cũng gật đầu, giống như trong mắt chỉ có mẹ, mẹ chính là thế giới của chúng. Đế Anh Thy thầm nghĩ trẻ con hiểu chuyện quá đáng yêu, chẳng trách mẹ chúng lại không yên lòng, chắc lúc rời xa bọn trẻ, mẹ mới là người đau khổ nhất.

Để Anh Thy ngồi xuống bên cạnh Đế Hạo Thiên nhìn sáu đứa bé vây quanh anh ba, càng nhìn càng giống cảnh thú cưng chờ chủ nhân cho ăn, rất thú vị.

Khi nhìn lên bàn trà, Đế Anh Thy ngẩn người: “Anh hai, anh thật sự dạy chúng bắn súng hả?”

“Em yên tâm, anh dạy thì sau này trưởng thành đều sẽ thành vua bắn súng!” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Anh Thy nói: “Ai cũng bảo Hải Hạ là quốc gia an toàn nhất, thành vua bắn súng làm gì?”

“Tóm lại… Càng nhiều kỹ năng càng tốt.” Đế Hạo Thiên lấp liếm.

“Bọn nhỏ sẽ ở đây bao lâu?” Đế Anh Thy hỏi: “Khi nào Tư Hải Minh tới đón con?”

“Không trả bọn nhỏ về nhà.” Đế Hạo Thiên nói.

“Hả? Không trả á? Đó là con của người khác cơ mà!” Để Anh Thy kinh ngạc vì tư duy bá đạo của anh hai mình. Cô từng nghe cướp tiền, cướp địa bàn chứ chưa nghe cướp con bao giờ. “Ai bảo anh ta càn rỡ? Dám để con lại chỗ này thì phải sẵn sàng không thể đón con về!”

Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói, khí thế như thổ phỉ. Đế Anh Thy thầm nghĩ chẳng lẽ lại muốn đánh nhau vì sáu đứa nhỏ? “Anh Thy yên tâm, các anh sẽ có cách. Thằng cha đó dám tơ tưởng em, bọn anh sẽ cho anh ta biết mùi nắm đấm của bọn anh!”

Đế Anh Thy cười gượng, thật sự muốn đánh nhau à? Quả nhiên Tư Hải Minh đã học giận các anh. Có điều bọn trẻ rất đáng yêu, ở lại đây thì cũng không sao, tiền đề là đây không phải là con của người khác.

Mà Tư Hải Minh cũng có vẻ không sốt ruột, thật đúng là không hiểu anh trai của mình. Đế Anh Thy bèn âm thầm gọi điện thoại cho Tư Hải Minh. “Tôi nói này..”

“Hửm?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên, “Anh không định tới đón con về à?” “Chúng chơi vui vẻ là được.” “Anh không sợ các anh của tôi lấy bọn nhỏ đe dọa anh sao?” Để Anh Thy hỏi.

“Không sao.”

Để Anh Thy cạn lời. Đây là cha ruột hả? “Khi nào anh đi?” Đế Anh Thy hỏi. “Anh Thy, em muốn đến thủ đô Hải Hạ không? Tôi dẫn em đi chơi.”

Thủ đô Hải Hạ? Đế Anh Thy hơi động lòng. Trước kia cô còn muốn kêu Tần Hành Chi dẫn cô đi chơi, nhưng Tần Hành Chi sắp cưới vợ nên đành từ bỏ ý định này. Bây giờ có người muốn dẫn cô đi, người này lại là Tư Hải Minh.

“Anh nghĩ hay lắm, tôi mới không đi theo anh tới thủ đô Hải Hạ đâu! Anh mau đến đón con đi, trước mắt tôi có thể giúp anh, nhưng lâu ngày thì lực bất tòng tâm.”

Đế Anh Thy nói xong, không khách khí cúp máy luôn. Cúp xong, cô nhớ lại lời nói của Tư Hải Minh, không khỏi mỉm cười. Thật sự đến thủ đô Hải Hạ thì sẽ ra sao nhỉ? Thực ra đi chơi thì cũng không sao đâu, bọn nhỏ ở đảo Trân Châu, Tư Hải Minh sẽ không dám có âm mưu quỷ kế gì…

Ban ngày chỉ có anh ba ở nhà, anh hai với anh cả ra ngoài đi làm như thường lệ. Trong lâu đài chỉ khác chỗ có thêm sáu đứa bé mà thôi, cho Để Anh Thy áo giác như thể các anh trai cũng không thích con của Tư Hải Minh cho lắm. Còn Đế Anh Thy, cả ngày trong mắt cô chỉ có bọn trẻ, một là vây quanh cô, hai là vây quanh anh ba của cô.

Tiệc trà chiều ở ngoài lâu đài. Bảo Nam, Bảo Long và Bảo Vỹ vây quanh anh ba ngắm những cây đao lóe sáng, Bảo My, Bảo Hân và Bảo An ngồi bên cạnh cô. Để Anh Thy nhìn mấy thanh đao, thật lòng cảm thấy giơ mấy thứ nguy hiểm này trước mặt con nít mà được sao? Nhưng nhìn bọn nhỏ có vẻ rất hứng thú, chắc là phù hợp..

Đế Anh Thy thu hồi tầm mắt, liếc nhìn thấy bụng nhỏ của Bảo Long, đã căng tròn mà vẫn còn ăn điểm tâm do anh ba làm, đúng là đáng yêu chết mất.

Cô không nhịn được bóp cái bụng của cậu bé. Bảo An vui vẻ cười, đưa điểm tâm cho cô: “Mama ăn nè!”

“Mẹ không ăn, con ăn đi.” Đế Anh Thy cười, lẩm bẩm: “Sau này mình cũng sẽ sinh ra đứa con đáng yêu như vậy chứ?”

Bảo Hân nhảy xuống ghế, khẩn trương ôm đùi mẹ: “Mẹ, bọn con chính là đứa con đáng yêu của mẹ!” “Đúng, bọn con là con của mẹ!” Bảo My sắp khóc.

Đế Anh Thy giật mình, đứa bé này thật là lắm nước mắt, cô vội pha trò: “Đúng đúng, các con là đứa con đáng yêu của mẹ, mẹ quên…”

“Mẹ không được quên, không thì Bảo Nam, Bảo Vỹ với Bảo Long, Bảo My, Bảo An và Bảo Hân đều thành đứa trẻ không có mẹ..” Bảo Hân cũng muốn khóc.

Đế Anh Thy nhất thời cảm thấy mình nghiệp chướng, nhéo má Bảo An: “Không quên, sau này mẹ sẽ không quên nữa, mẹ thề!”

Lúc này bọn nhỏ mới nín khóc. Đế Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, bọn nhỏ này chẳng những thông minh mà còn nhạy cảm. Đúng là như thế, không có mẹ sẽ khiến bạn nhỏ bị đả kích cỡ nào. Nhưng sau này lớn lên chúng sẽ biết, bây giờ không cần khiến chúng đau lòng khổ sở.

Di động của Đế Bắc Lâm vang lên. Anh vừa cầm đao vừa bắt máy: “Anh cả, có chuyện gì?”

Không biết bên kia nói gì, Để Bắc Lâm nhìn thoáng qua Đế Anh Thy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK