Chương 295: Muốn mang đám trẻ đi
“Là Bảo Nam” Đào Anh Thy nói.
“Còn năm đứa nhỏ khác là ở đâu ra?”
“Tôi nhận nuôi.”
Tư Hải Minh nhìn chăm chăm cô, sắc bén mà nguy hiểm trực tiếp nhìn thấu cơ thể cô: “Muốn tôi đi điều tra sao?”
Mắt Đào Anh Thy lóe lên, có ý gì? Sao cô lại không thể hiểu đường lối của Tư Hải Minh chứ? Không biết là sinh sáu, tại sao sau khi biết Bảo Nam là con trai của mình mà vẫn truy hỏi? Lẽ nào do cô nói nhận nuôi năm đứa trẻ quá khó tin sao?
Tư Hải Minh lấy điện thoại trên người ra, đặt lên bàn, cùng một chỗ với bình xịt.
“Bên nước ngoài đang điều tra, cô mà nói trước bên đó, tôi sẽ tha cho cô.
Nếu không…” Tư Hải Minh còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên, khiến bầu không khí căng thẳng hơn.
Tim Đào Anh Thy đập nhanh.
Sao Tư Hải Minh có thể không điều tra về chuyện sinh con chứ? Chỉ cần anh nghi ngờ bất kỳ cái gì, anh nhất định sẽ điều tra đến cùng. Tư Hải Minh lạnh lùng liếc nhìn cô, trực tiếp cầm điện thoại lên, chuẩn bị nghe máy.
“ Là sinh sáu.” Đào Anh Thy hoảng loạn nói ra.
“Bốp” một tiếng điện thoại trên tay Tư Hải Minh rơi xuống đất như vậy. Tư Hải Minh vội vàng ngẩng lên nhìn cô, mang theo vẻ ngạc nhiên hiếm thấy mà hỏi: “Mấy?”
Đào Anh Thy mím môi nhíu mày không nói, cô biết chuyện này rất kỳ lạ, nhưng không cần phải nói thêm nữa.
Điện thoại vẫn còn kêu, Tư Hải Minh nhặt điện thoại lên nghe máy. Đào Anh Thy nhìn qua, Tư Hải Minh im lặng, những đường nét trên khuôn mặt bắt đầu căng lại. Đối phương đang nói chuyện, cô không nghe được, không biết đang nói gì cả.
Chỉ thấy sắc mặt Tư Hải Minh càng ngày càng đáng sợ. Anh đột ngột ném điện thoại đi, Đào Anh Thy chỉ cảm thấy có một bóng đen lao đến đẩy chặt vào tường.
“ Á” Lưng của cô đập vào tường, nội tạng đều rung lên.
“Chết tiệt. Mang thai con của tôi, còn là sáu đứa, có tin bây giờ tôi xé xác cô ra không” Ánh mắt Tư Hải Minh u ám đáng sợ nhìn cô.
Đào Anh Thy cảm thấy cổ cô như bị anh bóp gãy rồi.
“Ưm… Anh… Anh buông tay”
“Không có bạ, tôi chết rồi sao, hửm?”
“Tôi… Tôi không cố ý” Đào Anh Thy không ngờ anh vẫn còn nhớ cái này.
Tư Hải Minh không hề giảm lỏng lực trên tay, nhìn chấm chằm gương mặt Đào Anh Thy, thật sự… thật sự rất muốn giết chết cô.
Cô dám giấu sáu đưa trẻ sau lưng anh.
Cũng chính là nói, vốn dĩ cỏ không có con với người khác, bây giờ không chỉ là Bảo Nam, mà là có sáu đứa nhỏ.
Không thể không nói, cho dù là Tư Hải Minh đã trải qua bao nhiêu song gió lớn, cũng bị sốc không thể tiêu hóa nổi.
“Nếu cô đã thích chạy như vậy, vậy thì tiếp tục chạy đi” Tư Hải Minh nói xong, lạnh lùng buông cô ra, quay người đi.
Đào Anh Thy phản ứng lại, ôm lấy cánh tay anh.
Tư Hải Minh quay mặt qua, đôi mắt đen lạnh như băng: “Muốn chết sao.”
“Anh muốn mang bọn nhỏ đi sao?” Đào Anh Thy hỏi. Đọc full tại truyen3.one nhé
Tư Hải Minh dường như nghe thấy chuyện cười nào đó: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Được, có thể mang đi, nhưng tôi có một yêu cầu, chính là khi tôi muốn gặp bọn nhỏ, hoặc là bọn nhỏ muốn gặp tôi, có thế tùy ý gặp mặt, được không?”
Tư Hải Minh sẽ không đế cô mang bọn nhỏ đi, cô hiểu, cho nên mới có yêu cầu này, đây đã là lực chọn tốt nhất rồi.
“Cô vĩnh viễn đừng mong gặp lại bọn nhỏ nữa” Tư Hải Minh vô tình nói xong, kéo tay cô ra, rời đi.
Đào Anh Thy trực tiếp chặn trước mặt anh: “Anh Hải Minh, từ khi sáu đứa nhỏ được sinh ra đời đều do một tay tôi nuôi dưỡng, anh làm như thế không phải quá tàn nhẫn sao? Tôi chỉ muốn lúc nhớ bọn nhỏ có thể đi thăm bọn chúng, thế cũng không được sao?” Đọc full tại truyen3.one nhé
“Giấu tôi sinh con, còn mang bọn chúng chạy đi, đây chính là hình phạt dành cho cô” Tư Hải Minh bạc tình nhìn cô.