Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỷ thí với hai người đó thấy thế nào?”Nam nhân trong màn hình chống tay, ngồi ở đó, ánh sáng ánh lên trang phục màu lam trên người, đường may khéo léo, quân hàm trên vai, như tiết lộ thân phận quân nhân của người đó.

“Hai người kia rất mạnh, Alva và Đại Cốc đều không phải đối thủ của hai người họ. Hơn hết là hai người họ không phải dạng cậy mạnh, bọn họ rất thông minh, thực lực không ngừng được nâng cao. Xem ra đợt tuyển chọn lần này đã tìm được hai người rất khá. ”Nói đến đây, Trịnh Thiên Canh không khỏi cám thán một câu.

Hóa ra gã đúng là đội trưởng mà Alva đã nhắc đến, mà “tổ hợp ngu xuẩn ”mà Chung Viễn Thanh đã đặt tên lại đúng là bốn người do đội trưởng Trịnh Thiên Canh của Phá Ma đứng đầu.

“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tuy các cậu có phân bộ ở tinh hệ thủ đô, thế nhưng bản thân các câu đều ngày ngày lẩn tránh chỉ biết yên lặng nhận nhiệm vụ, thực ra mấy năm qua, đế quốc đúng là xuất hiện không ít nhân tài đấy.” Người có thân phận quân nhân kia nói.

Trịnh Thiên Canh không cho là đúng : “Thế thì thế nào? Nội bộ Đế quốc đã sớm mục nát từ nhiều năm trước rồi, dù sau này có xuất hiện nhân tài vĩ đại thì cũng vẫn không thể xoay chuyển được tình thế.”

Đã mười bảy năm trôi qua kể từ cái ngày sự kiện kia xảy ra, nguyên nhân Trịnh Thiên Canh căm thù Đế quốc đến tận xương tủy thực ra cũng có thể lý giải được.

Mà người đối thoại với gã lại như lâm vào trầm tư, nửa ngày sau y mới khàn giọng nói : “Nhưng mà, màn hạ màn của Đế quốc khi ấy quả thực đã đâm một dao ngoan độc vào chúng ta. Năm đó bọn họ bố trí kết cục kia thật sự là đủ ác. Nếu không có chuyện xảy ra trước đó khiến ta cảm giác được sự tồn tại của người ấy, nếu người ấy thực đã chết… ”

“Lão Đại sẽ không chết! ”Trịnh Thiên Canh không nhịn được ngắt lời, đây là lần đầu tiên gã ngắt lời người kia, hắn lắc đầu : “Có lẽ ngài, hay đại đa số mọi người đều sẽ cho là vậy. Thế nhưng tôi tin, lão Đại sẽ không chết, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Trước kia, anh ấy thường nói với tôi một câu là “Người sống, đống vàng”. Trước đây tôi luôn nghĩ đó là cách nghĩ thiển cận của người yếu đuối, thế nhưng đến tận giờ tôi mới hiểu được, chỉ có còn sống mới có hy vọng, người đã chết thì sẽ làm chấm hết.”

“Người sống, đống vàng? ”Người kia thấp giọng nhắc lại câu nói kia, trước mắt như hiện ra hình ảnh năm đó tại trường học, người kia cũng như thế, mặt vừa giả dối vừa vô lại nói ra câu này, không một ai biết, một hắn khi giết chết yếu đuối của bản thân sẽ bùng nổ tiềm lực đáng sợ như thế nào : “Quả nhiên là phù hợp với tình cách của người ấy. Đúng vậy, vẫn là các cậu hiểu hắn, hắn ấy à dù cho cả thế giới phản bội hắn thì hắn vẫn sẽ sống tốt, hơn nữa còn kiên nhẫn đợi chờ cơ hội để phản kích.”

“Nhưng là, nói đi nói lại, Phá Quân này, ngài thực xác định người tên Phá Quân này có quan hệ với lão Đại sao?”Trịnh Thiên Canh nhớ lại quá trình tiếp xúc với Phá Quân kia, gã không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói : “Với cái tính cách mắt cao hơn đầu cộng thêm cái cách nói chuyện không lưu tình kia nữa, quá cách một trời một vực với lão Đại. ”

“Ta chưa nói là hắn, ta chỉ đoán mà thôi. Chắc cậu không biết hai chữ ‘Phá Quân’ này thực ra là một từ ngữ chứ không phải một tổ hợp tùy ý. Từ ngữ này dù tìm khắp cả Skynet cũng không tìm được.”

“Mà trước kia ta đã từng nghe qua. Hai chữ này được chính hắn nói cho ta biết, hắn nói gia tộc của hắn có gốc gác từ một dân tộc phương đông lâu đời, dân tộc phương đông này sinh sống trong một tinh hệ. Trong tinh hệ của bọn họ, Phá Quân là ngôi sao thứ bảy trong chòm Bắc Đẩu tinh, cái tên này tương truyền là hóa thân của chiến thần. ”

“Chẳng qua hắn không hề thích Phá Quân, hắn nói toạc rằng Phá Quân sát khí quá nặng, quá nhiều trách nhiệm, trừ phi đã phá rồi lập lại nếu không con đường tương lai sẽ rất trắc trở. ”

“Đúng là tính cách của lão Đại. ”Trịnh Thiên Canh gật đầu cái hiểu cái không : “Đã vậy thì ý tứ của ngài là nếu Phá Quân này có thể nghĩ được cái tên, cậu ta không quen lão Đại thì cũng là người của dân tộc phương đông kia, cho nên có thể nói chắc chắn có quan hệ với lão Đại. ”

Người được xưng là tướng quân kia bỗng thở dài một hơi : “Hy vọng ta đã đoán đúng. Hy vọng lần này sẽ không thất bại nữa. ”

“Tôi cũng cảm thấy tính khả thi của lần này rất lớn, tướng quân yên tâm, tôi thực không phải đang an ủi ngài đâu, ”Trịnh Thiên Canh thề nghiêm trang : “Tôi cảm giác được người tên Phá Quân này có tinh thần lực rất mạnh và cũng thực thuần khiết, cái cảm giác thuần khiết giống y đúc trong lần đầu tiên tôi gặp lão Đại. ”

Tựa như đã quyết một chuyện trọng đại, người kia đột nhiên nói : “Được rồi, cậu không cần an ủi ta nữa. Lần này cho dù có kết quả thế nào, ta đều phải đích thân chứng kiến, nếu, nếu vẫn không có manh mối vậy ta sẽ buông tha toàn bộ chuyện lục tìm tại Đế quốc. ”

“Vì sao phải buông tha? ”Trịnh Thiên Canh có chút không rõ.

“Nếu hắn vẫn còn sống, còn sống tại Đế quốc, thì lần xuất hiện của ta mà không khiến hắn phản ứng, vậy thì chứng minh hắn chưa hề tha thứ cho ta, ta sẽ không còn lý do ở lại. Còn nếu hắn đã chết, thì ta cũng không muốn đặt chân đến nơi này nữa.”

“Đúng rồi,” Người kia tiếp lời: “Để lão Robert dời trận chung kết đến nửa tháng sau đi. Đến lúc ấy, ta cũng kịp đến chỗ các cậu rồi.”

“Ý của ngài là?” Trịnh Thiên Canh đột nhiên liều lĩnh nghĩ đến một ý tưởng không quá kì diệu.

“Đã nhiều năm như vậy, người đó cũng đủ khiến ta hao hết kiên nhẫn rồi. Lần này ta muốn đích thân thử một lần.

===

“Cậu viết cái gì đấy?”

“Này là? Đây là hai chữ Phá Quân, tuy cậu chỉ thấy nó là hai chữ thế nhưng ở chỗ tôi nó là một từ ngữ.”

Thiếu niên lớn hơn nhìn chăm chút vào con chữ kì quái, tiếp đó chớp mắt hỏi: “Nó có ý gì?”

“Nó đại diện cho ngôi sao đầu tiên trong chòm Bắc Đẩu, là chiến thần, thế nhưng tôi không thích nó, Phá Quân có sát khí quá nặng, tránh nhiệm quá nhiều, phải phá bỏ rồi lập lại, nếu không đường đời sẽ nhấp nhô.”

“…Phá Quân sát khí quá nặng, trách nhiệm quá nhiều, cả đời nhấp nhô…”

===

“Ưm, ah!” Trên tinh cầu Centaur, Chung Minh vốn đang nằm tắm nắng trong vườn đột nhiên che ngực, hơi khó chịu động đậy, sau đó Chung Minh đột nhiên hét to bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Lão gia, ngài làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?” Chung Văn nghe thấy động tĩnh, chạy nhanh tới lo lắng dò hỏi.

Chung Minh trắng bệch mặt mày ngồi ở đó, trong đầu quẩn quanh câu nói kia, tiếp đó lắc đầu với Chung Văn, cười cười: “Không sao đâu Chung bá, ta chỉ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi.”

Chung Văn nghi hoặc nhìn, Chung Minh hơi buồn cười nói: “Bác đó nha, đừng luôn nghe lời thằng nhóc Viễn Thanh kia chứ, từ sau lần nó nói qua bác đều đem ta trở thành người sắp xuống mồ đến nơi ấy.”

“Phủi phui cái mồm! Lời thế này mà ngài cũng dám nói lung tung, ngài mới tráng niên, lão đầu như tôi còn chưa nói gì, ngài suốt ngày cứ mở mồm chế giễu này nọ, tôi nghe đến mệt rồi. Tiểu thiếu gia mà nghe thấy thì đảm bảo sẽ làm ầm lên cho coi.” Chung Văn vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn Chung Minh.

“Ừ ừ ừ, ta sai, được chưa nào, bác yên tâm, ta thật chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi. Chà chà hình như trong mơ gặp phải một con quái thú mặt người, cho nên mới bị dọa tỉnh. Không bằng bác pha một tách trà lài cho ta đi.” Chung Minh tuy nói vậy nhưng hai má vẫn trắng bệch.

Chung Văn biết, Chung Minh là người rất có cách nghĩ riêng của mình, có những chuyện Chung Minh không muốn nói cho nên việc duy nhất mà Chung Văn có thể làm được là thay ông giấu kín, Chung Văn hy vọng, Chung Minh và tiểu thiếu gia có thể sống trong an bình, như thế đã đủ mãn nguyện rồi.

Nhìn Chung Văn rời khỏi, cái lưng thẳng tắp của Chung Minh lúc này mới dần mềm xuống, tiếp đó lại như mất hết sức ngã vào ghế, ánh mặt trời ấm áp mà chói mắt, còn Chung Minh lại đột nhiên nhớ đến câu chuyện năm xưa sau từng ấy năm trôi qua. Điều mấu chốt là, hình ảnh của Chung Viễn Thanh bỗng nhiên hiện ra sau câu nói cuối ấy, chẳng lẽ đứa con ngốc kia sẽ gặp phải nguy hiểm gì ư?

Nghĩ đến đây, Chung Minh đột nhiên cảm thấy đáy lòng sinh ra khí lạnh.

May mắn là chỉ còn một tháng nữa thôi, khi kết quả của kì khảo hạch sẽ có kết quả Ares sẽ mở cửa chào đón thân nhân của các học viên. Tuy chỉ mới vài tháng ngắn ngủi không gặp, thế nhưng đây là lần đầu tiên Chung Viễn Thanh xa nhà lâu như vậy, nói thế nào thì Chung Minh cũng có hơi nhớ con trai.

Không bằng đến lúc đó, cứ xuất phát trước đã, đợi đến ngày mở cửa thì đột ngột xuất hiện trước mặt con trai, đảm bảo con trai sẽ có một kinh hỉ lớn!

Chung Minh một khi nghĩ đến con trai, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, đến cả những chuyện cũ cũng trở nên mơ hồ, nếu đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện cũ kia hẳn là vẫn nên quên đi, quên hết đi thì hơn.

===

“Giờ tôi rất hoài nghi lần đấu chiến này đang ẩn giấu điều gì.” Chung Viễn Thanh thật sự không rõ, cho dù phần thưởng có nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi lại di dời trận chung kết đến tận nửa tháng sau: “Vì sao tôi cứ cảm thấy lần này là đang đợi ai đó nhỉ? Chắc do tôi nghĩ nhiều rồi.”

Tần Phi Tương theo thói quen gắp một miếng thịt đút đến bên miệng Chung Viễn Thanh: “Kể cả có ẩn giấu cái gì, mặc kệ đang đợi ai, đêm nay sẽ công bố tất cả.”

Chung Viễn Thanh gật đầu: “Ngoại trừ hai chúng ta, đội trưởng của cái tổ hợp ngu xuẩn cũng được vào, giữa hai ta còn chưa biết ai thắng ai thua, chỉ cần phần thưởng thuộc về chúng ta là được. Cho nên đối thủ duy nhất tối nay của chúng ta là tên đội trưởng kia.”

Chung Viễn Thanh vừa nói tay vừa chỉ: “Nửa tháng qua tôi không hề lơi lỏng, mặc kệ bọn họ đang giấu bí mật hay mục đích gì, đêm nay bọn họ sẽ phải thành thật nói cho tôi biết.”

Tần Phi Tương ở bên cạnh cáo giả oai hùm gật đầu theo.

===

“…Phá Quân sát khí quá nặng, trách nhiệm quá nhiều, cả đời nhấp nhô…” – Câu này đúng là ấn cho số phận của Chung Viễn Thanh kiếp trước nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK