Có lẽ vì nguyên nhân chủ nào tớ nấy, Chung Viễn Thanh vừa tiến vào khoang điều khiển, cơ giáp mini kia liền chạy qua, nó cứ ồn ào đòi kiểm tra mà bỏ lơ vẻ mặt âm u của hắn.
Cuối cùng, vì để cơ giáp nhỏ con này kèm cả Khang Phùng lải nhải cười làm lành đề xuất nhanh nhanh ngậm miệng, Chung Viễn Thanh đành rút máu để nó đi kiểm tra, bấy giờ cơ giáp kia mới buông tha hắn.
“Xin lỗi em. Trợ thủ nhỏ của anh đôi lúc như thế đó, thiết lập có cứng ngắc tí.” Khang Phùng vừa cười vừa âm thầm quan sát Chung Viễn Thanh đang ngẩn người, nghĩ nghĩ, anh hỏi thử: “Tin cứu viện từ Ares gửi sang gấp gáp quá, không biết các em ở đây có thông tin tỉ mỉ nào không? Vì bên kia không nói rõ, nên không biết trong mấy người gặp nạn kia, có đứa em kia của anh hay không?”
Chung Viễn Thanh nghe câu hỏi của Khang Phùng, hắn quay đầu nhìn anh, Khang Phùng vẫn đang cười khách sáo, hắn chợt nhớ tới, vì Khang gia gia chủ bỏ mặc, còn hai anh em Khang gia chỉ cùng cha khác mẹ, cho nên cả hai người đều tranh giành quyền thừa kế.
Đời trước, Khang Phùng không may bị tập kích thần bí, bị rơi vào giấc ngủ đông, rồi mất quyền thừa kế. Còn Khang Hồng tuy tỏ vẻ thương tâm song khi đứng trước mặt Chung Viễn Thanh, gã hoàn toàn không giấu nổi tâm tình vui sướng của mình.
Đấu tranh gay gắt bên trong thế gia, Chung Viễn Thanh thấy nhưng không thể trách, có điều Khang Phùng không diễn tiết mục “huynh hữu đệ cung” quả thực làm hắn thấy có chút kì lạ.
“Chắc không nhỉ.” Khang Phùng tự hỏi tự đáp: “Em đừng lấy làm lạ nguyên nhân anh đoán trúng chứ. Vì á, anh có nghe nói trước đó, nó không có tư cách, cha thì được mẹ nó thổi gió bên tai vài ngày, mới tiêu phí sức lực đưa nó vào học tại Ares. Tuy nhiên sau đó nó lại bị người ta đánh. Mặc dù nó ấp a ấp úng không chịu nói, nhưng anh đoán chắc người kia là em nhỉ. Em không tò mò anh sao đoán được đó hả?”
Chung Viễn Thanh căn bản không muốn phản ứng.
Khang Phùng tựa hồ biết trước Chung Viễn Thanh sẽ hững hờ, tiếp tục tự hỏi tự đáp: “Thực ra dù không có em thì bằng với với tính cách đại thiếu gia bị chiều hư do tính cách thiển cận của mẹ nó, thì chuyện bị đánh tại Ares là sớm muộn thôi. Với lại vì lần này nó sống chết không chịu nói thì thôi, cộng thêm đến nay nó còn chưa bắt em tới tay tranh công trước mặt cha, anh bèn thử đoán. Có điều, em ra tay ác thật, đủ tuyệt tình, em từng thích đứa em kia của anh không đó?”
Chung Viễn Thanh nhìn Khang Phùng: “Anh rốt cục có mục đích gì? Nói thẳng ra đi.”
“Khang gia và Chung gia là thế giao, quan hệ của hai nhà sẽ không vì em đánh Khang Hồng mà đứt, thay vì cứng rắn với nhà anh làm bác Chung khó xử, em có thể suy nghĩ đến anh chả hạn.” Khang Phùng nói ra mục đích của mình.
“Anh?” Chung Viễn Thanh nhìn thẳng vào mắt Khang Phùng, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không thể. Anh không phải type tôi thích.”
“Phụt.” Khang Phùng suýt chết vì sặc nước miếng, nhịn không được vỗ đầu Chung Viễn Thanh: “Đầu em làm bằng gì đó hả? Anh đính hôn lâu rồi, cũng không có khả năng nhìn trúng thằng nhóc phía dưới chưa mọc đủ lông như em đâu. Ý anh là, không bằng em hợp tác với anh đây.”
Nói xong, Khang Phùng vươn tay với Chung Viễn Thanh.
Bởi vì hãy đang lo lắng đến Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh cứ một mực hốt hoảng, giờ Khang Phùng nói một tràng như vậy, hắn mới dần phản ứng lại.
Không thể không nói, Khang Phùng xuất sắc hơn nhiều so với nhị thế tổ như Khang Hồng. Cho dù Khang gia gia chủ đã tuyên bố cạnh tranh công bằng song người ông coi trọng vẫn là Khang Phùng, qua nhiều năm, Khang Phùng cũng được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế.
Giữa chọn một đồng đội ngu như heo, vẫn nên chọn một người thông minh thì hơn, vấn đề này hắn chẳng cần đắn đo làm chi, chẳng qua…
“Vì sao anh chọn em? Anh hẳn phải biết tình trạng của Chung gia. Dù nhà em là dòng chính song vẫn không thể nắm trọn Chung gia trong tay.” Chung Viễn Thanh nhìn Khang Phùng đầy cảnh giác.
Khanh Phùng gật đầu: “Đích xác Chung gia không nằm trọn trong tay bác Chung, nhưng nó chẳng đại diện sẽ không bị em nắm trọn. Anh cho rằng ánh mắt nhìn người của anh không sai.”
Chung Viễn Thanh cùng Khang Phùng chọi mắt nửa ngày, sau đó hắn cầm tay Khang Phùng: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
“À, đúng rồi, em nói đi, mấy người bị vùi kia là ai?” Khang Phùng giờ mới hỏi lại.
“Lawson, Jean, Loomis, Du Trạch, Thạch Lan và Tần Phi Tương.” Chung Viễn Thanh trả lời.
Dựa theo gia thế của Khang gia, sau khi Chung Viễn Thanh nói ra cái tên Du Trạch, sắc mặt Khang Phùng dần có hơi không tốt, đến khi nói đến cái tên cuối cùng, mặt anh vặn vẹo: “Tần Phi Tương? Không phải thuộc Tần gia Tần nguyên soái đó chứ? Chắc vừa khéo thôi ha?”
“Đúng là con trai của Tần nguyên soái.” Chung Viễn Thanh mặt lạnh gật đầu.
“Ôi đệt, ông đây xui rồi. Đi nhận cứu viện thôi mà sao gặp phải nhân vật lớn thế ?” Khang Phùng không nhịn nổi phun lời thô tục, tiếp đó nhảy dựng lên, mở kênh đồng đội của đội cứu hộ: “Mấy cậu nghe ông đây nói đây, nhất định phải nắm chặt thời gian, nhanh chóng cứu toàn bộ học viên của Ares ra, có hiểu không?”
“Lão đại, bọn em cứ không nắm chặt thời gian đó à?” Khang Phùng vừa nói xong, lập tức có người đốp lại.
“Thì là, thì là, biết thế không chạy qua nơi này nữa, ai biết một sao Corpach nhỏ bé lại đụng phải bão tuyết trăm năm hiếm gặp chớ, còn cả tuyết lở nữa.” Người kia vừa nói, một đám đã nhao nhao phụ họa theo.
“Im miệng hết cho ông.” Khang Phùng nhìn thoáng qua Chung Viễn Thanh : “Học viên gặp chuyện không may là học đệ của các cậu đấy, nghiêm túc cho ông.”
Lắm người thì nhiều miệng, dù Khang Phùng đang ở cùng với đồng đội thì anh vẫn cẩn thận làm việc, điều gì nên nói sẽ nói, không nên thì sẽ im lặng, anh tự có chừng mực của riêng mình.
“Em kể cho anh biết quá trình xảy ra đi, nó rất có lợi cho việc lục soát của bọn anh.” Dặn dò xong, Khang Phùng quay hỏi Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh gật đầu : “Tất nhiên là được, có điều em muốn mượn bản đồ khu khai thác năm đó và bản đồ 3D toàn cảnh của Corpach, em nghĩ nó sẽ giúp được gì đó.”
Khanh Phùng gật đầu, hiện tại hai người đã xác định quan hệ hợp tác. Đối với người hợp tác này, anh tự nhiên hẳn phải làm gương, thể hiện quyết định của bản thân.
Cơ giáp của Khang Phùng rất nhanh bay đến đại bản doanh lâm thời của đội cứu hộ.
“Lão Đại, chắc đây không phải người chúng ta cực khổ chạy qua cứu đó chứ?” Chung Viễn Thanh vừa bước ra khỏi cơ giáp của Khang Phùng, một nam nhân râu quai nón cao lớp lập tức chạy qua, quan sát kĩ hắn một chút, rồi lắc đầu : “ rách không được, cái dáng vẻ gà con gầy nhẳng thế kia, em đang nghi cậu ta có leo được núi không kìa.”
“Kiều Duy Tư!” Khang Phùng quát lớn một tiếng, nhưng không hề nhúng tay vào, hiển nhiên anh đang tính toán giá trị của người hợp tác này của mình.
Ai biết là do Chung Viễn Thanh căn bản lười phản ứng, hắn dứt khoát đòi đồ : “Bản đồ toàn cảnh và bản đồ khu hầm mỏ.”
Khang Phùng ngoan ngoãn kể lại cho tên Kiều Duy Tư kia.
“Sao phải để đứa nít ranh đó coi?” Kiều Duy Tư mất kiên nhẫn, ồn ào : “Nó chỉ là tân sinh Ares thôi, cậu ta biết được cái gì? Chỉ tổ rước phiền cho chúng ta thì có.”
Khang Phùng hơi áy náy nhìn sang Chung Viễn Thanh, từ dáng không can ngăn của anh bèn có thể đoán được ra, Khang Phùng và Kiều Duy Tư có cùng quan điểm.
“Hay em cứ kể lại đi, không phải bọn anh không tin em mà do bọn anh chuyên nghiệp hơn em.” Khang Phùng nói với hắn.
Ai ngờ, Chung Viễn Thanh cư nhiên dám đi tới phòng chỉ huy, Kiều Duy Tư thấy thế bèn lập tức ngăn lại, thô lỗ nói : “Nhóc con, anh mặt kệ cậu lợi hại ra sao. Cậu đừng rước phiền toái cho bọn anh thêm nữa. Nếu làm chậm thời gian ngàn vàng cứu viện, người không may chính là đồng đội của cậu đó.”
Chung Viễn Thanh không thèm liếc nhìn gã, hắn đi đến đối mặt với Kiều Duy Tư, lạnh lùng nói : “Tránh ra!”
“Trừ phi cậu qua được anh, bằng không ngoan ngoãn đợi đi.” Kiều Duy Tư nhếch miệng cười.
Chung Viễn Thanh cố giữ bình tĩnh, sau đó quan sát kĩ càng một chút. Ngay sau đó, cả người hắn khẽ động, Kiều Duy Tư vừa thấy động tác của Chung Viễn Thanh, gã cũng bắt đầu di chuyển theo, hình ảnh một lớn một nhỏ giơ tay động chân nhanh thoăn thoắt trước cửa phòng chỉ huy. Không bao lâu sau, cả hai liền ngừng lại, Khang Phùng tập trung nhìn, Chung Viễn Thanh có thể dễ dàng lách qua Kiều Duy Tư, đi vào bên trong an toàn.
Khang Phùng đang đứng xem náo nhiệt cũng không khỏi giật mình, đừng nhìn thân hình cao to như dạng đàn ông thô lỗ của Kiều Duy Tư mà lầm, thực tế, gã chủ yếu phụ trách nhiệm vụ hỗ trợ kĩ thuật trong đội đó, then chốt là Kiều Duy Tư không chỉ xuất thân từ phái thuần máy móc tuy nhiên gã cũng rất tài về mặt thể thuật, cả đội không có mấy ai có thể đánh ngang với gã đâu.
Còn hành động ngăn cản Chung Viễn Thanh vừa rồi của Kiều Duy Tư, nhìn qua thì chỉ đơn giản là lấy thân thể ngăn lại, tuy nhiên thật ra, gã đã bày ra tư thế thích hợp, bất luận Chung Viễn Thanh muốn tìm kẽ hở đều không thể.
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Kiều Duy Tư, rồi nhìn cách Chung Viễn Thanh dễ dàng đột phá như vậy, suy nghĩ hợp tác với hắn vì bối cảnh Chung gia của Khang Phùng giờ phút này không khỏi thay đổi, anh cảm thấy thực lực của Chung Viễn Thanh quả thật quá ư bất ngờ. Thế nên, Khang Phùng không khỏi cực kì hứng thú với người hợp tác mới này.