Chung Minh ngẩng đầu nhìn Hyman, cười sâu xa: “Hình như từ luc mở cửa bước vào đến nay, anh chưa hề nói tới cái tên Chung Viễn Thanh đâu nhỉ? Em có thể tiết lộ cho anh biết, em biết quan hệ giữa anh và Chung Viễn Thanh ở đâu ra không?”
Toi rồi! Hyman thấy Chung Minh bèn hưng phấn quá, quên béng mất rồi.
Chung Minh nhìn Hyman đang lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, hắn đã hiểu hơn phân nữa: “Chả nhẽ người Phá Ma đã tìm ra anh? Hay….thôi, đến người rời khỏi Phá Ma như em cũng nhận ra anh, thì biết Chung Viễn Thanh cũng chẳng phải chuyện khó. Nếu bọn họ đã tiết lộ cho em biết, thì chắc giờ trong Ares có người của Phá Ma nhỉ.”
Hyman kiên trì ừ một tiếng, lòng nghĩ đâu chỉ là người Phá Ma, cả tướng quân Thanh Mộc cũng đã đích thân cắm chốt ở đây rồi nè.
Chung Minh bỗng tựa đầu bật cười nhìn thẳng vào Hyman, Hyman hơi ngẩng đầu liền trông thấy cái dáng kia của Chung Minh, ông không khỏi sợ run người. Nụ cười này của Chung Minh khiến ông nhớ lại khoảng thời gian vẫn ở trong Phá Ma, khi ấy, mỗi lần Chung Minh cười thế này là đảm bảo hắn đang nghĩ chuyện xấu, ai đó bị hắn nhắm trúng coi như xui tận mạng.
Chung Minh cười híp mắt với Hyman: “Anh đoán, với cái hiệu suất mười mấy năm mới tìm được anh thì chúng nó vẫn chưa phát hiện chuyện anh tới Ares nhỉ? Em giúp anh giấu chúng nó có được hay không?”
Chung Minh đã nói thế với Hyman, thì hiển nhiên Hyman cũng chẳng chối từ. Thanh Mộc dù đến đó thì sao? Người để ông vào Phá Ma là lão Đại đó nha! Những lúc này này ông phải đứng về phe lão Đại chứ!
“Thế ổn rồi. Cảm ơn em nhiều nhé,” Chung Minh cười tủm tỉm gật đầu: “Phải rồi, còn chuyện Chung Viễn Thanh nhà anh ấy. Bard nhà em là huấn luyện viên của Ares, nên chắc Bard cũng biết ít nhiều nhỉ.”
“Á suýt quên,” Được Chung Minh nhắc tới, hai mắt Hyman mới lóe sáng: “Chung Viễn Thanh thuộc lớp của Bard, nghe nói cậu bé có thành tích đứng đầu khi vào Ares. Quá giỏi, không hổ là con trai của anh.”
“Đương nhiên rồi,” Vừa nghe có người nhắc tới con trai, Chung Minh liền kích động: “Thực ra chuyện nó đến Ares học này ấy, nó không thèm hỏi qua anh đâu này. Anh cũng chẳng tìm người dạy nó, nhưng nó vẫn có thể lấy thành tích đứng đầu, con anh có khác nhể.”
Hyman gật đầu: “Vâng, đúng vậy. Chắc cậu bé thuộc bên tinh thần lực phải không anh.”
“À noi theo anh đó.” Chung Minh gật đầu khẳng định : “Thằng bé có thiên phú về tinh thần lực. Quả nhiên di truyền từ anh mà, gen tốt có khác. ”
Hyman nhìn Chung Minh cười hì hì khoe khoang, nụ cười trên mặt ông càng ngày càng cứng. Hyman vẫn luôn cảm thấy hình tượng cao cao tại thượng của Chung Minh trong lòng ông đang dần biến đổi.
Còn Chung Minh vẫn đang tự nhiên mở máy hát, không hề nhận ra vẻ mặt biến hóa của Hyman, nói tiếp : “Mà á, Điểm Điểm nhà anh, à con trai anh ý. Vì khi sinh ra, nó nhỏ lắm, một đứa trẻ sơ sinh vừa nhỏ vừa xấu, cứ cuộn tròn trong lòng anh. Anh chỉ cần một tay cũng ôm trọn được nó nên mới đặt tên cúng cơm Điểm Điểm cho nó.”
“Thế nhưng, ” Chung Minh khoát tay : “Nó càng lớn càng đáng yêu. Nếu không phải nó cố tình vào Ares thì anh còn lâu mới để nó xa anh. Chậc, anh chỉ mong nó đừng bao giờ lớn lên, mãi mãi ở bên cạnh anh. Nhớ hồi bé, nó cầm tay anh, giọng nũng nịu gọi cha, thật làm anh nhớ nhung. ”
“Ha ha. ” Tại một văn phòng nào đó trong trường quân đội Ares, Thanh Mộc đang nhìn hình ảnh được truyền tới trên màn hình, nghe Chung Minh miêu tả về Chung Viễn Thanh, y không nhịn nổi cười khi tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Đồng thời, Thanh Mộc cũng thấy thật may mắn, vì đã cài máy nghe trộm trong tiệm bánh ngọt của Hyman vào lần viếng thăm trước đó. Dù đây chỉ là thói quen phòng ngừa của y, nhưng Thanh Mộc không ngờ nó sẽ đem một bất ngờ vui thế này đến cho mình.
Đúng thật là một bất ngờ.
Tuy Thanh Mộc từng đoán khả năng Chung Minh đến ‘Ngày mở cửa’ là rất cao, song nó chẳng đại diện khả năng Chung Minh không xuất hiện.
Rất may, Chung Minh đã đến thật, hơn nữa hắn ghé đến tiệm bánh ngọt của Hyman trước tiên nữa.
Không ngờ ông trời cũng giúp y. Thanh Mộc nghĩ nghĩ, tay di chuyển lên màn hình, dù khuôn mặt của Chung Minh của bây giờ đã đổi khác, nhưng đôi mắt hàng lông mày ấy vẫn khiến y thấy thân quen, nụ cười của Chung Minh, nụ cười làm Thanh Mộc nhớ mãi không quên ấy vẫn chẳng thay đổi sau từng ấy năm.
Thanh Mộc ngắm nhìn cảnh Chung Minh đang kể chuyện con trai mình hồi bé, ngắm nụ cười hạnh phúc ấy của hắn. Chớp mắt, Thanh Mộc đột nhiên hoảng hốt, phảng phất như y đã trở lại thời điểm hai người mới quen nhau của hơn hai mươi năm về trước. Vị chua xót không khỏi dâng lên trong lòng Thanh Mộc, nụ cười tràn ngập hạnh phúc này từng chỉ thuộc riêng của y, nhưng nay đã dành cho Chung Viễn Thanh, và có thể còn thuộc về người đã sinh ra Chung Viễn Thanh nữa.
Chỉ là, thế thì đã sao? Thanh Mộc bất giác cười khổ, đây là hậu quả của những việc y đã gây ra, bởi nếu không có lỗi lầm thì quả đắng này lấy từ đâu ra?
Thanh Mộc hối hận, đồng thời càng nóng lòng được trông thấy Chung Minh hơn, y hận ngay lúc này không thể đến bên Chung Minh, cầu xin sự tha thứ, bày tỏ nỗi nhớ nhung bao năm qua của mình, và cả phần tình cảm y vẫn luôn chôn dấu nơi đáy lòng nữa.
Có điều, Thanh Mộc vẫn hiểu y phải chờ thêm chút nữa. Y kiềm chế những xốn xao, y phải xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
Ấy ? Hình như lạc đề rồi hay sao ấy….
Hyman chớp mắt mấy cái, ban nãy đang bàn chuyện Chung Viễn Thanh tài giỏi đến đâu mà, sao giờ chuyển sang Chung Viễn Thanh đáng yêu tới nhường nào rồi?
Bởi chưa gặp chính chủ, nên Hyman căn bản chưa tưởng tượng được hình dáng của Chung Viễn Thanh. Cộng thêm lão Đại mà ông từng sùng bái nhất giờ giống y lão cha nhi khống, hễ nhắc đến con mình liền không kiềm chế được, cũng mặc kệ người ngoài có thích nghe hay không
Chẳng qua, cảm giác này…
“Thật tốt.” Hyman đột nhiên mở miệng nói.
“Gì cơ? ” Chung Minh nghe tiếng Hyman nói, tạm dừng chuyện khoe con trai bảo bối của mình, tò mò hỏi : “Cái gì tốt cơ ?”
Hyman lắc đầu : “Em nói, có một đứa con của mình ấy. Thứ tình cảm này thật tốt, nhiều năm qua em với Bard vẫn chưa có mụn con nào. Em rất hâm mộ anh, anh và phu nhân chắc phải có tình cảm rất tốt phải không?”
Sắc mặt Chung Minh đột nhiên một tia biến hóa vi diệu: “Không phải. Kỳ thực Chung Viễn Thanh nhà anh không có mẹ.”
“Không có mẹ ?” Hyman có chút khó hiểu : “Nghĩa là đã qua đời ?”
Chung Minh lắc đầu : “Thôi, em nghĩ thế cũng được. Nhưng, chuyện em cùng Bard ấy, em là Beta, tuy khả năng sinh dục thấp hơn Omega nhưng cũng không có nghĩa là không có. Chắc tại bên Bard thôi, nhất định hai người không đủ chăm chỉ, hầy bình thường hai người thường làm mấy lần một tuần?”
Hyman : “….Anh đừng nói về vấn đề này nữa có được không?” Và, sao anh cứ tỏ ra nghiêm túc thế làm gì ? Anh có biết hình tượng uy vũ của anh trong lòng em đã bị hủy sạch rồi không!
“À, vậy thôi. ” Tuy nói thế, song Chung Minh vẫn tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Hyman nhẹ nhàng thở phào trong lòng : “Đúng rồi, lần này anh định ở lại bao lâu ?”
“Tất nhiên là đến khi ‘ngày mở cửa’ kết thúc rồi. ” Chung Minh nghiêng đầu : “Mấy tháng nay không được gặp Điểm Điểm, anh nhớ nó chết được. Ầy, để một đứa trẻ con đáng yêu như nó ra ngoài xã hội, anh thật chẳng yên tâm nổi. Hay nhân dịp ‘ngày mở cửa’ này, anh bắt cóc Điểm Điểm nhà anh về nhỉ! Em thấy sao?”
“Chẳng ra sao cả. ” Đúng lúc này, một giọng hổn hển đột nhiên vang lên, Chung Minh với Hyman cùng ngẩng đầu, chỉ thấy Chung Viễn Thanh đang đen mặt, ôm tay đứng trước mặt hai người.
“Cháu là?” Hyman ướm hỏi.
“Điểm Điểm!” Chung Minh đứng dậy, nụ cười tủm tỉm của vị cha ngốc nào đó bỗng biến mất, mà thay bằng một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, Chung Minh vỗ vai Chung Viễn Thanh, rất ra dáng một vị trưởng bối, cảm khái nói : “Không tệ, lớn rồi, đến đây, cha ôm cái nào!”
Chung Viễn Thanh : “…….Sau khi trông thấy nụ cười của cha, con sẽ không bao giờ tin vẻ ngoài nho nhã của cha nữa. Với cả, ôm gì mà ôm, cha không thấy đây là nơi công cộng sao? Còn trong Ares nữa, con không thèm đâu!”
Chung Minh nhìn khuôn mặt vẫn đen xì xì của con trai, biểu tình trên mặt chợt thay đổi, từ mỉm cười chuyển sang tủi thân, thương tâm, Chung Minh bắt đầu dông dài : “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu con xa cha đó nha. Nhớ hồi bé, cha từng dạy con một câu cổ ngữ trong nhà ta là “Cha mẹ không bao giờ xa con”, vì để con theo đuổi ước mơ của mình, cha đành để con đi, nhưng con có hiểu cho tình thương cùng không nỡ của cha không.”
Mặc dù biết cha mình rất có tài biểu diễn, nhưng không thể không nói lời của Chung Minh đích xác đã khiến Chung Viễn Thanh cảm động. Nhất là khi hắn không thể nhìn mặt Chung Minh lần cuối của kiếp trước, nỗi đau đớn đó luôn theo hắn mãi trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Chung Minh thấy con trai vẫn không nhúc nhích, hãy tưởng mình phải lùi bước rồi, ngờ đâu, chưa kịp cảm khái xong, Chung Viễn Thanh đã đi tới ôm chặt lấy ông.