Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy thảm trạng của người đầu tiên, người tiếp theo không khỏi khẩn trương. Quả nhiên đừng nói chuyện chạy được đến chân cơ giáp mà ngay cả đi bước đầu tiên cũng không bước nổi,lăng lăng nhìn trường mâu lóe sáng sượt qua đầu, hai chân cậu ta lập tức mềm nhũn, cả người sụp xuống ngã xuống đất.

Trong đám tân sinh có vài tiếng châm biếng lơ đãng truyền ra.

“Có người cảm thấy nực cười lắm sao?” Norman cười tủm tỉm quét một vòng đám tân sinh: “Theo ý tôi thấy, cậu ta còn dũng cảm hơn đại đa số các cậu chỉ dám trốn tránh phía dưới thôi đấy.”

Giọng Norman đầy trào phúng, nhưng đám tân sinh phía dưới không một ai dám can đảm tiến lên khiêu chiến người nham hiểm này.

“Người kế tiếp!” Lâm Dược nói không kiên nhẫn.

“Aiz, tiểu Lâm Dược nhà tôi giận rồi, thế này là không được.” Không biết từ lúc nào, Norman đụng đến người Chung Viễn Thanh, lắc đầu: “Không biết người kế tiếp có thể để chút mặt mũi cho các cậu hay không.”

“Mặt mũi cùng sinh mạng đều phải tự mình tranh thủ.”

Norman không để ý vẻ lạnh nhạt của Chung Viễn Thanh, sờ cằm nói: “Anh nhớ rõ người kế tiếp là Lance, bạn cùng phòng với em khi ở trên tàu vũ trụ đúng không nào? Giờ người cuối cùng cũng đang là bạn cùng phòng với em, không biết bạn cùng phòng của mỹ nhân có thực lực như nào nhỉ? Không bằng chúng ta cược một lần đi, nếu bạn cùng phòng của em thua….”

Chung Viễn Thanh thật sự bị người này ồn ào đến phiền lòng, hắn trả lời dứt khoát: “Bọn họ sẽ không thua.”

“Giọng điệu chắc chắn như thế, vậy chắc em không biết thực lực của tiểu Lâm Dược nhà anh rồi, dù bọn anh là học trưởng nhưng cậu ấy đều xếp đầu nha, hơn nữa cậu ấy sẽ không giống anh nương tay với tân sinh đâu.”

“Thì tính sao?” Chung Viễn Thanh chăm chú nhìn Tần Phi Tương đang chờ ở cuối: “Ít nhất có một người, tuyệt đối sẽ không thua.”

“Phải không nhỉ? Em cho đó là người trước kia hay là người hiện tại?”Norman cười đầy hàm xúc, Thạch Lan vốn chỉ vô tình đứng bên cạnh Chung Viễn Thanh không khỏi vểnh tai.

“Tần Phi Tương.” Chung Viễn Thanh không hề do dự, hắn cũng chẳng thích nói ra tên này.

Mà ở trên đài, Lance chậm hơn Lâm Dược 0,2 giây cũng nhanh chóng tiến vào khoang điều khiển, cậu miễncưỡng khởi động cơ giáp, né tránh trường mâu của Lâm Dược.

“Có thể tránh được, bạn cùng phòng trước đúng là khá nha, nếu cậu ta có thể thoát được ba chiêu của Lâm Dược thì coi như cậu ta thắng.”

“Không, cậu ấy trốn không thoát.”

Chung Viễn Thanh vừa dứt lời, cơ giáp của Lance bỗng loạng choạng, cơ thể to lớn hơi nghiêng xuống, nửa quỳ té trên mặt đất.

Hóa ra ngay tại lúc Lance nghiêng người, trường mâu trong tay Lâm Dược đột nhiên tách ra khỏi mối nối, biến thành côn nhị khúc, sau đó thuận thế quất vào cổ chân cơ giáp, dồn sức kéo, tấn công mạnh vào đối phương.

Vũ khí có thể tự động thay đổ, đó là tính cải tiến đột phá của Súng Binh III, đã tạo ra tiền lệ cho các cấu hình của nhiều loại vũ khí sau này. Điểm này đối với người từng sử dụng Súng Binh III hiểu rõ nhất, cho nên Chung Viễn Thanh mới có thể khẳng định Lance không thoát được công kích của Lâm Dược.

Lâm Dược nhìn Lance có chút gian nan ra khỏi khoang điều khiển, anh khó có được thái độ tốt: “Không tệ nha, cậu sẽ nhanh chóng vượt qua tôi thôi.”

Lance cười khổ lắc đầu.

Rốt cục, Tần Phi Tương, người được mọi người hy vọng đặt ở cuối cùng cũng sắp xuất hiện.

“Đây là chính là lần cuối, nếu thua…”

“Tần Phi Tương sao có thể thua.” Chung Viễn Thanh tăng thêm giọng điệu, hắn hiểu rất rõ thực lực Tần Phi Tương ở tuổi này, dù không thể vượt qua Lâm Dược, nhưng chắc chắn có thể bất phân thắng bại, mà đợi sau khi Tần Phi Tương đã vào được khoang điều khiển thì phần thắng của Tần Phi Tương càng lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK