Nhất là đối với vấn đề tinh thần lực mất đi quá nhiều của Chung Viễn Thanh, hắn chỉ cần nằm ở trong buồng thì thân thể ngay lập tức cảm nhận được một dòng ấm áp len lỏi khắp cơ thể. Chỉ chốc lát sau sẽ khiến cả người mệt mỏi buồn ngủ.
Sau đó, Chung Viễn Thanh liền ngủ thật.
Trong cơn mê man, Chung Viễn Thanh cảm thấy hắn đang đứng trong vũ trụ bao la, những vì tinh tú dường như đang ở rất gần hắn nhưng khi hắn vươn tay ra lại chỉ chạm vào màn đêm hư vô.
Mệt mỏi quá!
Chung Viễn Thanh cảm giác bản thân đã trải qua trận chiến gian nan nhất kể từ khi hắn ra đời. Cả thể lực đến tinh thần đều cạn kiệt làm cả người hắn nặng trịch đến nỗi linh hồn không chịu được mà muốn thoát ly khỏi cơ thể hắn.
Chỉ là, tuy linh hồn hắn đang kêu gào muốn thoát khỏi nhưng cơ thể lại từ chối lời khẩn cầu, buộc chặt linh hồn hắn lại. Sau vài lần linh hồn hắn bị chối từ, dần dần tất cả đều lặng xuống.
Hắn biết, hắn vẫn ý thức được sự thay đổi này, nhưng đến cả suy nghĩ hay cử động đều không được.
Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi quá đỗi.
Sau khi đã hao hết tinh thần lực, bên trong đại não chỉ còn lại một màu trắng trống rỗng.
Trống rỗng? Màu trắng?
Màu trắng!
Chung Viễn Thanh đột nhiên không khống chế được mà rùng mình một cái. Màu trắng, màu trắng khủng khiếp.
Những đau đớn của cái chết gần kề của kiếp trước trong phòng giam màu trắng đã khiến màu trắng đã trở thành ác mộng của hắn, nỗi sợ hãi bị cô lập, nỗi vô vọng sâu tận đáy lòng hắn khiến hắn bàng hoàng mở mắt ra.
Nhưng đến khi hắn mở mắt, hắn vẫn ở trong mộng mị, vẫn ở trong biển sao mênh mông bao la.
Vũ trụ đẹp đẽ, nó đẹp ở khoản bao la vô tận, mênh mông rộng lớn đến nỗi con người ta cảm nhận sâu sắc họ thật nhỏ bé trong sự cô đơn hiu quạnh ở bên ngoài đất trời.
Một mình ngắm nhìn vẻ đẹp thần bí của sao trời, không ai biết, dưới sự bình tĩnh đang ngắm sao kia sẽ ẩn dấu những gì.
Sau khi Chung Viễn Thanh cảm khái xong thì một mảnh sao trời đột nhiên xảy ra biến hóa dữ dội như đang đáp lại những bùi ngùi xúc động của hắn. Mảnh sao như màu đen tối tăm của màn sân khấu, tựa như bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, những vì sao đính trên màn sân khấu cũng trở nên vặn vẹo rồi hướng về một một lốc xoáy được hình thành ở chỗ nào đó, một khắc các vì sao bị hút vào đó chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.
Hố đen! Đó là hố đen!
Chung Viễn Thanh ngay lập tức hiểu ra tất cả! Thứ rong chơi khắp vũ trụ, thứ là nỗi sợ hãi nhất của mọi người, thứ sẽ tham lam cắn nuốt tất cả! Đó chính là hố đen!
Cảm nhận được lực hút mạnh từ hố đen, Chung Viễn Thanh theo bản năng cử động tay chân, không ngừng dãy giụa muốn thoát khỏi chỗ này.
Nhưng, hắn chỉ là một con người nhỏ bé sao có thể thoát khỏi hố đen vô tận?
Chung Viễn Thanh chán nản phát hiện, cơ thể hắn đang bị hố đen hút đến rất nhanh.
Quả nhiên không thể thoát được, dẫu cho đã sống lại một kiếp, lại không ngờ rằng thù lớn còn chưa báo đã vì khinh địch mà chết ở chỗ này. Chung Viễn Thanh cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại như muốn buông tha tất cả.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần lực của hắn đang dao động kịch liệt, sau đó tốc độ hắn bay vào hố đen cũng giảm dần.
Tinh thần lực?
Sao có thể? Trước đó không phải đã hao hết rồi sao, sao bây giờ vẫn còn tinh thần lực?
Chung Viễn Thanh kinh ngạc mở to mắt, hắn nhìn thấy trước mắt mình có hơn mười sợi tinh thần lực màu trắng ngà đang giương nanh múa vuốt với hố đen.
Chung Viễn Thanh: (⊙o⊙)!
Mấy cái xúc tu màu trắng ngà còn to hơn cả thép này là tinh thần lực của hắn á? Hơn nữa còn kiêu ngạo khiêu khích với hố đen?
Chắc chắn là hắn nhìn lầm rồi!
===
== Tui ghét phải ngồi dịch tả cảnh!