Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù độ cao của đỉnh Corpach so với mặt nước biển không so được với các tinh cầu như Ares, nhưng chung quy nó vẫn là nơi cao nhất của Corpach, nên núi tuyết vẫn là dạng địa hình đặc trưng ở đây. Càng lên cao, động thực vật giảm mạnh, đồng thời lượng oxi trong không khí cũng loãng dần.

Nhưng quan trọng nhất vẫn vì đỉnh Corpach có vĩ độ cao, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm rất lớn, dễ xuất hiện dạng thời tiết cực đoan, ví dụ trận bão tuyết đêm qua, nếu bọn Chung Viễn Thanh tìm hiểu chút thông tin trong trại đóng quân, sẽ biết bão tuyết rất hiếm xảy ra trong lịch sử của Corpach.

Điểm này, có lẽ đến Thanh Mộc cũng không đoán được, thế nên quần áo mà y chuẩn bị cho bọn Chung Viễn Thanh chỉ là đồ thông thường, thông thường đến độ không có hệ thống trí năng điều hòa nhiệt độ. Mặc đống đồ này trên người, dù có thể chất tốt như Tần Phi Tương cũng không khỏi thấy lạnh buốt xương.

Dưới tình hình này, nếu cứ chậm chạp, tất cả chắc chắn sẽ bị đông lạnh, còn hành quân cấp tốc sẽ để lại gánh nặng cho những người thân thể yếu kém.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể di chuyển thần tốc.

“Phù phù.” Lance vừa thở gấp vừa đụng vào người Chung Viễn Thanh. Câu ta há mồm hít vào một hơi lạnh, nửa ngày sau mới nói : “Nếu các cậu không xuất hiện vào sáng nay, chắc tôi đã tưởng lộ trình lần này của chúng ta đến đây thôi đó. ”

Chung Viễn Thanh cúi đầu liếc Lance, sau đó quét mắt nhìn những người còn lại, tuy cả bọn đang leo núi, nhưng ánh mắt lóe lóe hóng chuyện đều nhìn sang hết bên này, hắn cười cười, nói : “Chắc mấy câu này do Thạch Lan dạy cậu nhỉ. Nói thực đi, cậu muốn hỏi gì nào. ”

Lance ngừng một chút, sau đó khai hết toàn bộ : “Mấy cậu ấy muốn biết, nguyên nhân đêm qua hai cậu không về ý. Lawson còn cảm thấy mùi dẫn dụ trên người các cậu có hơi khác.”

Chẳng trách sáng nay, khi hắn và Tần Phi Tương trở lại, mặt Lawson đột nhiên kì quái, dẫu sao cậu ta cũng là Omega, dù chất dẫn dụ đã nhạt bớt nhưng cũng đủ để cậu ta nhạy cảm phát hiện được, càng huống chi đây là chất dẫn dụ của cả hai Alpha vào kì phát tình, khẳng định càng thêm mẫn cảm.

Chẳng qua, vì Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đã phát tiết, chất dẫn dụ của cả hai hòa hợp vào nhau, Bạch Hổ đã phân tích qua mùi dẫn dụ này không hề có lực hấp dẫn với Omega, thế nên hai người mới dám xuất hiện trước mặt Omega.

Có điều, rốt cục vẫn bị Lawson phát hiện.

“….Ờ, thực ra cậu không nói cũng không sao, không quan trọng với tôi đâu mà.” Nếu không phải mấy đứa kia cầu xin cậu ta, Lawson cũng không cố ý chạy qua hỏi thế này đâu, hết cách rồi, trong đám đó ngoài Tần Phi Tương thì chỉ có Lance thân thiết với Chung Viễn Thanh mà thôi.

“Ừ, không sao, mấy cậu đoán cái gì dễ có thể nhất thì là cái đó đó. ” Chung Viễn Thanh nhún nhún vai, thoải mái nói.

Sau khi Lance đem câu này về, mấy người kia nhất thời ầm ĩ.

“Tối qua hai cậu ấy đánh nhau là cái chắc. Xong rồi ha, sớm biết thế thì tôi đã chạy đi hỏi. ” Lance nói cực kì chắc chắn.

“Thôi đi, đầu cậu ngoài đánh nhau thì có chút lãng mạn không đó ? Cậu coi mối quan hệ của hai cậu ấy đi. Chậc chậc, tối qua chắc kịch liệt lắm đây. ” Woodrow chứng nào tật ấy, mặt đáng khinh vuốt cằm, đã quên sạch tam quan bị cày nát như thế nào.

Du Mẫn mặt ghét bỏ liếc Woodrow : “Chỉ có cậu có suy nghĩ hạ lưu mới ra được kết luận như thế. Hai cậu ấy chỉ ra ngoài ngắm tuyết tản bộ thôi, lãng mạn biết bao, ê Thạch Lan, cậu nói coi.”

Thạch Lan trầm mặc một lát, sau đó đau đớn gật đầu : “Thực ra, tôi đồng ý với suy nghĩ của Woodrow. ”

Du Mẫn : “…..Đàn ông đúng là sinh vật hạ lưu nhất thế giới.”

Du Trạch : Em gái à, đừng gom anh vào chung được không ?

“Mấy cậu ồn gì đó? Nhanh nhanh thoát khỏi khu vực dễ có tuyết lở này đi. Tốt nhất là ngậm miệng rồi đi tiếp, đừng đi sai đường đấy, biết chưa?” Tần Phi Tương xụ mặt, rất nghiêm túc dạy dỗ bọn họ, sau đó y xoay người, hơi bất đắc dĩ nhìn người khởi xướng.

Chung Viễn Thanh tỏ vẻ ngây thơ thánh thiện chớp mắt với y, nhìn y theo kiểu chuyện này không liên quan đến tôi nha.

Nhìn điệu bộ này của Chung Viễn Thanh, tức đến mấy thì cũng bị dập tắt ngay tức khắc, Tần Phi Tương không giận nổi hắn đâu mà.

Tần Phi Tương chỉ vào “các khu vực dễ bị sạt lở ” trên bản đồ rồi tạm đánh dấu lên đó, chứ không xác định kỹ lưỡng xem khu vực đó rộng bao nhiêu. Chung quy vì trước khi bọn họ đến, Corpach đã rất lâu mới có một trận bão tuyết mạnh.

Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu của tuyết lở chủ yếu bởi do lượng tuyết đọng quá nhiều, cùng khả năng chịu tải trọng của núi đá, cho nên loại số liệu này đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào, những ghi chép cũ chỉ mang tính tham khảo mà thôi. Bạch Hổ dựa theo số liệu cũ, mô phỏng ra một khu vực nguy hiểm, xui xẻo là nếu muốn nhanh chóng lên đỉnh núi, thì phải đi qua nơi này.

Đây là lý do Tần Phi Tương nghiêm túc, vì dù có nhiều kinh nghiệm như y với Chung Viễn Thanh thì cũng không thể tùy ý đi lại giữa vùng dễ sạt lở được.

Khoa học kỹ thuật ngày nay dù đã rất phát triển, song khi đối mặt với tai họa thiên nhiên, chúng vẫn không thể thập toàn thập mỹ. Bởi vì một khi có tuyết lở, có nghĩa cái chết đã gần kề trước bạn, khoa học kỹ thuật có cao tới đâu cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Mười người tạo thành một tiểu đội, vừa phải cẩn thận đi lại trên vùng dễ sạt lở, vừa chịu đựng kiểu thời tiết giá lạnh ác liệt, lại còn phải hành quân cấp tốc tiến về phía trước. Lúc này, không cần đến cảnh cáo của Tần Phi Tương, tất cả bọn họ đều không còn hơi sức để nói chuyện.

Ngẩng đầu, đỉnh núi như ở ngay trước mắt, nhưng hãy còn cách một khoảng, làm con người có một cảm giác “Ngắm núi chạy chết ngựa”. Có lẽ vì đây là lần đầu cả bọn đụng phải hoàn cảnh huấn luyện khắc nghiệt, mỗi bước chân như rút sạch sức lực, rồi cả đội còn phải nhấc chân ra khỏi đống tuyết dày dưới chân, tiến về phía trước.

Ngay tại lúc cả bọn nghĩ cứ dựa theo tốc độ này thì sẽ nhanh chóng lên được đỉnh, đột nhiên Lawson yếu nhất đội dẫm phải chỗ nào đó, cơ thể liền mất cân bằng, lúc sắp ngã nhào tới nơi, Jean đi cuối cùng thấy thế, cậu ta không hề suy nghĩ, giơ tay định túm Lawson, ai ngờ dù Jean đã túm được nhưng Lawson trượt quá nhanh, kéo cả cậu ta xuống.

“Jean!”

Loomis trông thấy Jean xảy ra chuyện, đầu óc liền rối loạn, cậu ta hét to một tiếng.

Thực ra từ lúc Lawson bị trượt xuống, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đã phát hiện ra. Tần Phi Tương buộc dây thừng vào một cái cây, rồi thả xuống chỗ Lawson trượt xuống, mặc dù Lawson không tóm được dây nhưng Jean ở bên cạnh lại bắt được, sau đó hai người nhanh chóng được kéo lên.

Vốn dĩ, sức lực của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh hoàn toàn có thể kéo được hai người.

Nhưng do Loomis bất ngờ hô to, mí mắt Chung Viễn Thanh giật một cái, trong lòng thầm hô hỏng rồi. Quả nhiên chốc lát sau, hắn liền nghe thấy tiếng ầm ầm của băng tuyết từ xa truyền đến. Vừa nghe thấy âm thanh này, Chung Viễn Thanh chỉ biết chuyện không muốn nhất đã xảy ra rồi.

Vào lúc này, chẳng màng đến chuyện cát giấu đồ riêng, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương rất ăn ý nhìn nhau một chút, rồi vội vàng thả cơ giáp tư nhân, mở khoang điều khiển, Chung Viễn Thanh hít sâu một hơi : “Mau vào đi!”

Nhận lệnh của Chung Viễn Thanh, tất cả đều không nghĩ nhiều, chạy thẳng vào hai cơ giáp. Rất may là cả bọn đã học qua lớp điều khiển cơ giáp của Norman và Lâm Dược. Cho nên tại thời điểm này, ưu thế cả đội đều lộ ra rõ ràng. Trong chớp mắt, ngoại trừ hai người Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, thì sáu người còn lại đã đi vào hai cơ giáp.

Tần Phi Tương nắm chặt dây thừng, đẩy Chung Viễn Thanh : “Em vào trước đi.”

“Nhưng,” Chung Viễn Thanh do dự nhìn y.

“Tôi sẽ theo sau.” Tần Phi Tương kéo hai người kia, Chung Viễn Thanh nhìn Jean với Lawson sắp leo lên, nên hắn cũng hơi yên lòng: “Thế anh phải theo kịp đấy.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh tiến vào khoang điều khiển, lái Chu Tước bay ra giữa không trung.

Ngay khi Chu Tước mới bay lên, một tiếng nổ “Ầm” chợt vang lên, Chung Viễn Thanh phát lạnh trong lòng, bàn tay đặt trên bàn điểu khiên run rẩy, hắn từ từ quay đầu lại, khu vực Tần Phi Tương vừa mới đứng ban nãy, nay đã bị tuyết trắng phủ kín hoàn toàn.

“Tần Phi Tương!” Chung Viễn Thanh trừng mắt, khó tin nhìn cảnh trước mắt.

Các thím chú ý, Lane Erns chính là Loomis. Do tôi lơ đễnh nghĩ thế nào mà đầu mặc định thành Lane chứ thực ra tên ổng là Loomis nhá. T^T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK