“Tôi sao thế này?” Đột nhiên xuất hiện loại bệnh trạng này, Chung Viễn Thanh lập tức hoài nghi Tần Phi Tương, tuy tứ chi mất dần sức lực nhưng hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu, đối diện với Tần Phi Tương.
Tần Phi Tương cũng không hiểu ra sao, y lập tức nhìn về quả cầu lông.
“Chung thiếu gia, thật ra là thế này.” Bị chủ nhân nhà mình nhìn yêu thương, quả cầu lông ngoan ngoãn thuyết minh: “Có phải anh vừa mới cưỡng chế đông hóa tinh thần lực phải không?”
“….Đúng vậy.” Nghe quả cầu lông nhắc đến, Chung Viễn Thanh mới sực nhớ đến thủ đoạn trộm súng của mình, sau đó lập tức cảm thấy chột dạ.
Thấy Chung Viễn Thanh đã thừa nhận, giọng nói của quả cầu lông mới trở nên nghiêm túc: “Nếu tui không có kiểm tra sai thì là anh chưa trải bất cứ tình huống huấn luyện nào, lần đầu tiên sử dụng đông hóa tinh thần lực dưới tình huống nguy hiểm như vậy, hơn nữa quá trình đông hóa cùng độ dài vươn ra của tinh thần lực ra đã vượt qua giá trị an toàn rất nhiều.”
Thông thường đối với những tu luyện giả luyện tinh thần lực mà nói thì việc sử dụng tinh thần lực cũng chia ra mấy giai đoạn khác nhau, tức là dựa vào trạng thái bật hay tắt của cơ giáp, nếu bật thì tinh thần lực phát ra sẽ là lực tác động hoặc phụ trợ với cơ giáp, còn cơ giáp tắt thì tinh thần lực sẽ đông hóa lại. Cho nên không nên đơn thuần cho là người sử dụng tinh thần lực không có cơ giáp sẽ trở thành thứ bỏ đi, mà trái lại khi người đã nắm giữ được cách đông hóa tinh thần lực, tinh thần lực chính là vũ khí tốt nhất trong cận chiến.
Kiếp trước, đương lúc Chung Viễn Thanh cho rằng tinh thần lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao nhất của người lái cơ giáp chiến đấu, nên cơ bản hắn đều sử dụng đông hóa tinh thần lực, có thể nói hắn đã đạt đến độ dày công tôi luyện. Cho nên, bây giờ cho dù chưa trải qua huấn luyện nhưng hắn cũng có thể quen tay tiến hành đông hóa tinh thần lực.
Chỉ là cũng vì nguyên nhân này, hắn đã quên mất trị số tinh thần lực hiện tại của cơ thể, cùng khả năng chịu đựng của cơ thể hắn.
“Vậy mi hẳn là có cách đúng không? Kẻ địch sẽ lập tức xuất hiện mà ta cũng không thể để mình chủ nhân mi chiến đấu được.” Chung Viễn Thanh vẫn nghĩ Tần Phi Tương chỉ là tân sinh mười sáu tuổi vừa mới vào Ares, dù sức chiến đấu rất mạnh nhưng người y đối mặt là lính đánh thuê có kinh nghiệm phong phú, vẫn nên rất cần một người chỉ huy.
“Tui chắc chắn có cách rồi, nhưng mà, tui nghĩ anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe thì hơn.” Mặc dù cố ý lấy lòng Chung Viễn Thanh, nhưng quả cầu lông vẫn không quên chủ nhân chân chính của nó là ai, nó chính là nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân nó đó!
“Mi, các người biết hay không hả? Những người đó là, là lính đánh thuê đó….” Chung Viễn Thanh vừa tức vừa vội, nhưng bất kể thế nào đều không chống cự được thân thể đã mệt nhọc cực độ, hơn nữa quả cầu lông còn lén truyền dòng điện nhỏ kích thích trị liệu vào cơ thể hắn, Chung Viễn Thanh chưa kịp nói xong thì đã lâm vào hôn mê.
“Chủ nhân, bây giờ chúng ta hoàn toàn đã bị bao vây rồi.” Chờ sau khi xác nhận Chung Viễn Thanh đã rơi vào tình trạng không ý thức, quả cầu lông mới lập tức chạy qua ngồi xổm đến trước mặt Tần Phi Tương, tuy nói ra mấy lời này nhưng hoàn toàn không có chút bối rối nào, quả cầu lông vẫy vẫy đuôi, thật ra là cảm giác muốn nóng lòng tỉ thí.
“Mi cũng lâu rồi không có hoạt động đúng không.” Tần Phi Tương ôm Chung Viễn Thanh ngồi ngay ngắn lên trên ghế, sau đó nhìn thế trận vây quanh của đám lính đánh thuê trên màn hình: “Trước khi em ấy tỉnh lại, phải đem toàn bộ chuyện này giải quyết cho xong.”
“Vâng, chủ nhân!”