Vì thế, Tần Trấn cực kì đơn giản thô bạo phá vỡ ánh mắt trao đổi của đôi phụ tử kia.
“Là thế này….”Tần Phi Tương kể việc xảy ra ở rừng cây cùng kết quả thẩm vấn cho bọn họ, đương nhiên vì muốn bảo trì hình tượng của Chung Viễn Thanh, y đã tự động lược bớt quá trình cùng thủ đoạn mà Chung Viễn Thanh đã khảo vấn đám người kia.
“Binh đoàn lính đánh thuê Huyết Nha?” Tần Trấn rốt cục cũng trở nên nghiêm túc, sờ sờ cằm: “Dám lấy một cái tên như thế, xem ra chất lượng lính cũng rất thấp nhỉ, đến hai tân sinh của Ares cũng không đối phó nổi.”
Đó là vì con không phải là mười sáu tuổi thật.
“Có điều, nếu nói thực lực bọn họ kém cỏi thì vì sao sẽ có đến loại súng này?” Tần Phi Tương đem khẩu súng mini điện từ ra.
Ngải văn nhìn thấy khẩu súng mini điện từ này, vẻ mặt bắt đầu biến hóa : “Súng mini điện từ?”
Tần Phi Tương gật gật đầu.
“Không thể nào?” Ngải Văn lắc đầu có chút khó tin: “Thời điểm cha rời khỏi viện nghiên cứu, loại súng này còn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo.”
“Kể cả là hiện tại, nó cũng không được chính thức đưa vào sử dụng, giờ chắc vẫn trong giai đoạn thí nghiệm.” Tần Trấn đối với loại vũ khí mới có lực sát thương siêu mạnh chắc chắn có hiểu biết nhất định.
“Xem ra, trang bị của binh đoàn lính đánh thuê này thật khiến người khác giật mình, phụ thân, ngài nói sao?”
Tần Trấn quả nhiên bắt đầu cảnh giác, nếu binh đoàn này chỉ do gia tộc đối đầu với Tần gia âm thầm ngáng chân, thì ông tin tưởng với năng lực của Tần Phi Tương có thể giải quyết tốt, nhưng nếu đoàn lính này có trong tay loại vũ khí tối tân mà đế quốc chưa từng công bố ra ngoài thì nó có nghĩa là trong nội bộ đế quốc ẩn chứa không biết bao nhiêu âm mưu cấp cao cùng giao dịch mờ ám. Điều này quả thực khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
“Con đem tất cả thông tin về loại súng này đưa cho ta, tốt nhất là đưa luôn khẩu súng này qua, để ở chỗ con, ta thấy không an toàn.” Tần Trấn ngẫm nghĩ, rồi cường điệu nói một câu.
“Nhưng mà,” Tần Phi Tương có chút do dự, tuy Chung Viễn Thanh chủ động đưa khẩu súng này ra, cũng tỏ vẻ để phụ thân y toàn quyền giải quyết, nhưng Tần Phi Tương có thể nhìn ra, Chung Viễn Thanh coi trọng khẩu súng này, nói chính xác hơn là yêu thích: “Đây là khẩu súng mà bạn cùng phòng của con đoạt được từ đám lính đó, dựa theo khuôn phép thì đó là đồ vật của cậu ấy. con không thể tự tiện quyết định được.”
Tần Trấn tùy tiện, không chú ý đến vẻ khó xử của Tần Phi Tương, vỗ ngực nói: “Bạn cùng phòng? Thằng nhóc Chung gia đó hả? Không sao hết, đến lúc đó con nói với nó là lão ba của con trưng thu, với mặt mũi của ta, nó chắc chắn…”
“Con rất để ý đến cảm nhận của cậu ta?” Ngải Văn đột nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu cực kì khẳng định, tuy đôi bên chỉ nhìn nhau qua máy liên lạc, nhưng ánh mắt của Ngải Văn dường như có thể xâm nhập vào đáy lòng Tần Phi Tương, đào ra tâm tư chôn dấu của y.
Tần Phi Tương im lặng, y vẫn biết sớm muộn sẽ có một ngày hai vị phụ thân của y sẽ biết tình cảm mà y dành cho Chung Viễn Thanh, chỉ là y vẫn chưa chuẩn bị tốt nên nói với hai người họ như thế nào.
“Con không chỉ để ý đến cảm nhận của em ấy, mà con là cực kì để ý đến em ấy.” Tần Phi Tương đối mặt với hai vị phụ thân, khẳng định nói.
===
=)) Mấy chế đoán coi hai cha của anh Tần biết xong sẽ nói gì? Phản đối hay không nào?
À còn về câu cuối, tui đã chuyển cậu ấy => em ấy, ý chỉ nói về tình cảm của anh Tần nên tui nghĩ để câu em ấy sẽ hợp lý hơn, mấy chế thấy thế nào?