“Đừng có mơ, giả sử không qua, chúng ta đách cần chủ động đi chết, hai tên ác ma kia cũng nhất định ép chết chúng ta.” Woodrow vỗ nhẹ bả vai Thạch Lan, lắc đầu: “Người anh em, tôi bây giờ đã hiểu, sống trên đời thật không dễ mà.”
Lời của Woodrow lập tức được mọi người hưởng ứng kịch liệt.
Té ra, tại vì kiếp trước Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đều là tướng quân danh tiếng, cho nên cả hai đều cực kì quen thuộc với chuyện huấn luyện binh lính, nhất là vào những khi có quyết tâm dạy bảo huấn luyện, vì thế hai người mới dùng phương pháp luyện tập vừa nghiêm khắc vừa khủng bố làm người khác run rẩy sợ hãi, cho dù biết Tần Phi Tương với Chung Viễn Thanh vì để bọn họ bảo đảm vượt qua vòng hạn chế tố chất, thế nhưng hai người này đách thèm thủ hạ lưu tình, không khỏi làm mọi người bàn luận sau lưng, kêu hai người là ác ma.
Bây giờ nhớ lại không biết mười ngày qua, mấy người họ sống đau khổ thế nào.
“Sao hử, xem ra mọi người rất có ý kiến với phương pháp huấn luyện của chúng tôi nhỉ.” Đúng lúc mọi người không hẹn mà cùng thở dài một hơi, giọng nói của Chung Viễn Thanh bất thình lình vang lên, ngay sau đó hắn với Tần Phi Tương một trước một sau đi tới.
Vừa nghe thấy giọng của Chung Viễn Thanh, tất cả mọi người đều thấy hãi hùng trong lòng, đều vội vàng quản lý cái miệng của mình, sợ chẳng may hai người Chung Viễn Thanh nghe thấy.
“Đâu có, đâu có, chúng tớ cảm thấy mấy buổi huấn luyện vừa rồi rất có giá trị đó, rất làm người ta tiến bộ á.” Thạch Lan bị mọi người không nghĩa khí đẩy ra vội vàng vỗ mông ngựa hai người.
Chung Viễn Thanh nín cười: “Được rồi, chúng tôi biết mấy buổi huấn luyện vừa rồi thật có hơi nghiêm khắc, nhưng mà tôi rất bội phục sự kiên trì của các cậu, hơn nữa chúc mừng mọi người đều vượt qua vòng hạn chế tố chất nhé.”
Nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, ai ai cũng tự nhiên có cảm giác ngượng ngùng.
Tuy nhiên, nói thật, bảy người này có thể vượt qua hết, cũng nằm trong dự kiến của hắn, quả nhiên đều là người xuất sắc toàn diện có khác.
Chỉ là, nếu tất cả đều cùng vượt qua, sau phút hưng phấn ngắn ngủi, mọi người bắt đầu gặp phải điều kiện hạn chế thứ hai, tức là “Tổ hợp vượt lớp tự do”.
Không nói tổ hợp vượt lớp tự do có bao nhiêu gian nan, bây giờ thứ họ đau đầu là rốt cuộc nên chọn ai để gia nhập mới thích hợp nhất.
Lần này số người quy định có thể dự tuyển trong thi đấu đoàn đội là con số mười hai, đội bọn họ có mười người , nói cách khác còn cần hai học viên lớp khác.
Đương nhiên, bất kể ai gia nhập, thì hai người kia cũng là đàn anh.
Ares theo đuổi tôn chỉ lấy võ vi tôn, làm sĩ quan trưởng của đội ngũ này, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh thực sự rất có thực lực, thế nhưng đó không để đại biểu bọn họ nhất định giỏi giang sánh được các đàn anh khóa trên, nếu bọn họ không giỏi, rất có thể lớp trên sẽ là người chỉ huy bọn họ, còn nếu đàn anh lợi hại, vậy người trong đội liệu có nghe người ngoài lãnh đạo không?
Đây chính là vấn đề Chung Viễn Thanh một mực lo lắng, hắn với Tần Phi Tương thì không phải lo, còn những người khác, càng là có thiên phú, càng khó phục tùng, đội mới lập ra chỉ trong thời gian ngắn, khẳng định sẽ tồn tại vấn đề.
Đối với vấn đề làm Chung Viễn Thanh suy nghĩ này, Tần Phi Tương thực ra lại phá lệ tỏ vẻ không ủng hộ.
Không phải y thấy Chung Viễn Thanh lo lắng thừa thãi, mà là cho rằng hắn đã nghĩ quá nhiều, suy cho cùng mọi người vẫn còn là học viên của Ares, chứ không phải đám lão bánh quẩy thâm trầm trong quân bộ, làm gì có suy nghĩ phục hay không phục chứ.
Chung Viễn Thanh từ chối cho ý kiến với lối chỉ huy tùy tiện tục tằng của Tần Phi Tuong, đây là quan niệm bất đồng bắt nguồn từ cách thăng chức khác nhau trong kiếp trước của hai người.
Tuy rằng gần như đều thăng chức trong cùng một thòi gian, thế nhưng thành tích với kinh nghiệm quân công của hai người lại hoàn toàn bất đồng.
Tần Phi Tương là một người có sức hấp dẫn độc đáo cùng nguyên nhân có người cha Tần Trấn, cho nên con đường làm quan của y cực kì thuận lợi, lại thêm y có khả năng chỉ huy tác chiến trời sinh, nếu không phải bản thân có tâm tư chờ đợi Chung Viễn Thanh, thì có lẽ Tần Phi Tương đã leo càng ngày càng cao càng xa rồi.
Mà Chung Viễn Thanh thì khác, Chung gia lụn bại không thể giúp gì được cho hắn, Khang Hồng cũng không hiểu hắn, con đường làm quan của Chung Viễn Thanh không khác mấy so với những người không có bối cảnh. Thậm chí, hắn còn từng gặp không ít binh lính ngang ngạnh khó phục tùng bị ép nhét trong quân đoàn của mình, đó là những binh lính tồi tệ, không nghe lệnh còn đỡ, trái lại còn gây ảnh hưởng đến người khác. Vì thuần phục những người này, chính bản thân Chung Viễn Thanh đã chịu không ít khổ cực.
Kế đó hắn cũng bắt đầu có dục vọng muốn nắm tất cả trong tay, thậm chí vì để nắm gọn trong tay mình, Chung Viễn Thanh còn không tiếc sử dụng một vài thủ đoạn nham hiểm không thể công khai, giống với trường hợp xảy ra trong lễ khai giảng khi hắn dùng thủ đoạn bức cung đám lính đánh thuê Huyết Nha vậy, ừm, thực ra đó còn khá nhẹ đấy.
Nhưng mà, với chuyện lần này, sự thực chứng minh, quả thật Chung Viễn Thanh đã nghĩ quá nhiều.
Vốn, ngay lúc bọn họ vẫn chưa tìm được ai vào trong đội ngũ, bỗng lập tức có người chủ động đưa đến cửa.
“Mỹ nhân đàn em à, bọn anh quyết định gia nhập đoàn đội các em, sao nào, có phải rung động vì thành ý của anh, chuẩn bị lấy thân báo đáp không?” Norman không gặp một thời gian cười hì hì kéo Lâm Dược hiện ra trước mặt bọn họ.
Norman vừa nhìn thấy Chung Viễn Thanh một cái, hai mắt lập tức phát sáng, trực tiếp nhào đến, xoay một vòng quanh Chung Viễn Thanh, ngay tại lúc hắn vừa ăn đậu hũ, vừa chuẩn bị tiếp tục đùa giỡn, đột nhiên, hắn ngây ra, sau đó cái mũi dí sát đến cần cổ Chung Viễn Thanh, tỉ mỉ hít hít, sắc mặt bất thình lình thay đổi, khó tin hỏi Chung Viễn Thanh: “Sao pheromone trên người em thay đổi không giống trước nữa thế, chẳng nhẽ em đã là hoa có chủ rồi sao? Thật làm anh thương tâm quá mà!”
Chung Viễn Thanh liều mạng nén xúc động muốn bóp chết tên này, còn những người khác mặc dù vẫn giữ im lặng, nhưng vẫn cùng đoán Tần Phi Tương tốn bao nhiêu thời gian để giết chết cái tên không biết tốt xấu dám mơ ước Chung Viễn Thanh kia.
Quả nhiên, Lâm Dược đứng ở một bên nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tần Phi Tương chẳng mấy mà nặn ra nước, lập tức ngộ ra, dù sao cũng là bạn bè, thừa dịp Norman chưa bị đập chết, Lâm Dược vội vàng kéo hắn tránh xa Chung Viễn Thanh.
“Ý chà, Lâm Dược cậu làm gì thế, tôi vẫn còn lời âu yếm muốn nói cùng đàn em mỹ nhân nhé.” Norman ồn ào, nhưng mà hiển nhiên chẳng có ai muốn nghe hắn nói.
“Norman đã nói rồi đó, bọn anh thật sự hy vọng có thể gia nhập vào đội ngũ của các em, không biết ý các em thế nào?” Lâm Dược nói xong, nhìn về phía Chung Viễn Thanh, anh có thể đoán được, giữa mười người trước mắt này, địa vị của Chung Viễn Thanh rõ ràng cao hơn rất nhiều, cho nên, chỉ cần Chung Viễn Thanh gật đầu, sẽ không ai dám phản đối.
Thực lực của Norman và Lâm Dược, bất luận là khi ở trên thuyền vũ trụ hay trong kì khảo hạch ba tháng, đều vô cùng xuất sắc và nhuần nhuyễn, đừng nói cả hai, chỉ cần một trong hai người có thể tham gia đội ngũ thì ắt sẽ trở thành nhân vật trung tâm.
Thế nhưng mà ở đây, hai người lại đụng phải thành trì cứng.
Mặt Chung Viễn Thanh lạnh tanh quan sát Lâm Dược cùng Norman một lát, sau đó mới mở miệng: “Lý do?”
Dám hỏi thẳng hai đàn anh ưu tú thế ư? Hỏi câu này cũng không sợ chọc giận đàn anh hả? Khó lắm mới có dịp hai người tự chủ động xin gia nhập đó nha.
Chỉ là, mọi người hẳn đã lo lắng thừa rồi.
Lâm Dược chẳng hề bất mãn với câu hỏi của Chung Viễn Thanh, trái lại còn thành thật nói: “Thực ra anh với Norman đều lười lập tổ đội, ban đầu định gia nhập vào đoàn đội lớp thấp cơ, nhưng lúc ấy Bard chuẩn tướng đã đề cử đội các em với bọn anh, ổng thừa nhận khả năng của các em, mà Norman cũng quấy đòi gia nhập, cho nên bọn anh mới tự tin từ dâng mình đến.”
Hóa ra là Bard chuẩn tướng, nghĩ đến ông luôn giúp đỡ bọn họ, cộng thêm có bạn đời Hyman, mà sau khi biết Hyman là bạn cũ của Chung Minh, Chung Viễn Thanh rốt cuộc cũng tin tưởng.
“Vô cùng hoan nghênh các anh gia nhập, đầu tiên phải giới thiệu một chút, Tần Phi Tương là sĩ quan trưởng của đội ngũ chúng ta, mà tôi là phó sĩ quan.” Chung Viễn Thanh mặc dù chấp nhận để hai người tham gia, song hiển nhiên không muốn để bọn họ chỉ huy đội ngũ, vì thế lén đổi khái niệm, giải thích rõ ràng.
Nào ngờ, Lâm Dược tuyệt không ý kiến với lời của Chung Viễn Thanh, hoặc nên nói, bọn họ căn bản chẳng có ý muốn tranh giành chức chỉ huy làm gì, anh chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết.
Chung Viễn Thanh hai lần lấy lòng tiểu nhân thật sự đã đụng phải quân tử chính gốc, tựa như đấm một đấm hết sức, sau cùng lại chỉ như đánh vào gối bông mềm mại, quả thực vô cùng khó chịu.
“Ha ha.”
Chung Viễn Thanh không bất ngờ khi nghe thấy tiếng cười nín của Tần Phi Tương, nhất thời càng cảm thấy bực bội.
Nếu điều kiện thứ hai cũng đã được giải quyết, đội ngũ của Chung Viễn Thanh rất nhanh đã vượt qua đợt xét duyệt, chính thức tham gia vòng dự tuyển thi đấu.
“Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, chúng ta vẫn còn một vấn đề rất nghiêm trọng mà chưa ai nghĩ đến.” Sau khi nhận được tin tức tham gia chính thức, Chung Viễn Thanh đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Nghe hắn nói vậy, trái tim mọi người không khỏi căng ra.
“………Đội ngũ của chúng t vẫn chưa có tên đội chính thức.”
Mọi người: “…..Móe, loại chuyện này ngài nên tự nghĩ đi há. Đừng có dùng ba chữ rất nghiêm trọng này, chúng tôi không chịu nổi á!”