Tuy điệu bộ vẫn cà lơ cà phất nhưng Norman đang không ngừng kêu khổ trong lòng. Norman biết đến phụ thân của Tần Phi Tương, biết đến Tần Phi Tương cũng biết rất rõ về Tần gia thế nhưng Norman là một kẻ không thành thực.
Trong đế chế quân chủ tối cao, đại nguyên soái tự nhiên sẽ là đương kim đại đế Barrow, muốn làm một nguyên soái dưới trướng đại nguyên soái là giấc mơ của tất cả quân nhân tướng lĩnh trong đế quốc, điều này cũng quyết định người nào có thực lực mãnh mẽ cùng sức hấp dẫn khó người sánh kịp mới có thể trở thành người của nguyên soái.
Mà Tần Trấn, cha của Tần Phi Tương là một người như thế, Tần gia với thực lực kinh người cũng trở thành gia tộc đứng đầu của đế quốc.
Nhưng có một bất đồng duy nhất ở đây là nếu trước kia Norman cho rằng Tần Phi Tương dựa vào cái bóng của cha y, coi nhẹ thực lực của y thì bây giờ Norman đã thực sự hiểu được thực lực chân chính của Tần Phi Tương.
Norman vốn dĩ không nhìn thấy Tần Phi Tương chạy đến trước mặt mình như thế nào, càng không rõ y ra tay chặn mình ra sao.
Tốt xấu gì thì Norman cũng được xếp vào hàng có thực lực nhưng bây giờ Norman lại không thể đánh giá được thực lực của đối thủ, Norman bèn quả quyết áp dụng chiến lược lùi từng bước.
Nhưng Norman không ngờ Tần Phi Tương không thèm để ý đến phản ứng của hắn, y tránh khỏi móng vuốt của Norman, Tần Phi Tương mặt mày u ám đi đến chắn trước Chung Viễn Thanh, đối diện với Norman, lặp lại lời y vừa mới nói: “Cậu ấy nói, anh cút ngay!”
Tân sinh năm nay sao tự mãn quá vậy ?!
Tươi cười trên mặt Norman hóa thành run rẩy: “Cậu, ở đây nhiều người thế này cũng không để lại mặt mũi cho học trưởng anh sao~”
Lời còn chưa dứt thì Norman đã ra tay tập kích bộ vị trọng yếu nhất ở nửa người dưới của Tần Phi Tương.
Đây là lần đầu tiên Chung Viễn Thanh thấy có người ngang nhiên vừa cười vừa giở trò nham hiểm trước mặt nhiều người đến thế, dẫu hắn với Tần Phi Tương làm kẻ địch qua bao năm nhưng cả hai đều ra tay rất quang minh chính đại chứ không dùng đến thủ đoạn hèn hạ này.
Đúng là khiến hắn… mở rộng tầm mắt mà !
Bên này Chung Viễn Thanh đang khoanh tay hứng trí bừng bừng đứng ở một góc vây xem, còn Lâm Dược bên kia tâm tình không được ung dung như vậy.
Nếu biết trước cái tên này sẽ đắc tội cùng lúc với hai tân sinh đứng đầu thì không bằng anh khóa tên này ở khoang chỉ huy còn hơn !
Tạm thời bỏ qua thực lực Tầm Phi Tương sâu hay cạn, Lâm Dược liếc nhìn Chung Viễn Thanh đang hứng thú dạt dào nhìn xem, anh rất lo lắng vị thiếu gia này sẽ đột nhiên nổi hứng cũng muốn tham gia.
Cho dù Norman bị đánh thành đầu heo thì anh cũng chẳng lo, anh lo là lo vụ ẩu đả giữa học trưởng với học đệ sẽ gây ảnh hưởng đến tân sinh hay không.
“Cậu ấy rất lợi hại.” Lance cũng đứng vây xem đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu không khỏi mang theo sự bùng bái.
“Cậu nói ai ?” Chung Viễn Thanh hơi giật mình nhìn về phía Lance, người bạn cùng phòng cuồng luyện tập lúc này đang khát khao nhìn về hai người đang đánh nhau, trong mắt lóe ra tia cuồng nhiệt.
“Đương nhiên là người tân sinh kia ấy, cậu biết tên cậu ta không ? Cậu ta cực kì cực kì mạnh đó. ” Bấy giờ giọng điệu Lance đang cực kì giống với đám con gái say mê cuồng nhiệt Tần Phi Tương ở kiếp trước.
Chung Viễn Thanh hiện tại thấy không tốt lắm.
Tuy tiếp xúc với Lance không lâu lắm nhưng hắn nhớ đến kiếp trước Lance là một trong những người trung thành nhất của Tần Phi Tương ở Ares, mà sau khi tốt nghiệp thì Lance cũng nghiễm nhiên trở thành chiến tướng dũng mãnh vô địch của Tần Phi Tương.
Mà bây giờ đổi lại là Chung Viễn Thanh quen Lance trước, hai người còn cùng phòng với nhau, Lance cũng có hảo cảm với vị tiểu thiểu gia Chung gia là hắn, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn trước.
Sau khi Lance thì trở thành một viên tướng bất khả chiến bại, Chung Viễn Thanh chỉ cần biết hiện tại hắn cùng Lance đã có quan hệ tốt, do đó hắn chẳng quan tâm mình đang đào góc tường của Tần Phi Tương.
Dẫu sao thì sau này hai người chắc chắn là kẻ địch, sớm đào góc tường nhà Tần Phi Tương để tạo thế lực cho mình là lẽ đương nhiên thôi.
Chung Viễn Thanh nghĩ thế nên không còn cảm giác áy náy nữa.
Nhưng hiện tại, Lance chỉ mới nhìn trận đánh nhau này có một lúc mà vị “chân tường” này đã run rẩy, Chung Viễn Thanh không khỏi bực tức.
—-Tiểu kịch trường phía sau—
Chung Viễn Thanh : Này thì thích trò vừa cool vừa handsome , này thì muốn quyến rũ chân tường nhà tôi, tên khốn kiếp!
Tần Phi Tương : Thân ái, cả người anh đều là của em, mặc em đó!
Chung Viễn Thanh : Cút ! Tôi chẳng thèm cái thứ vừa to con, vừa u ám ngốc nghếch ! O( ̄ヘ ̄o#)
Người nào đó: Không cần làm trò ân ái trước mặt tui, đui mùi mắt chó rồi!(╯‵□′ )╯︵┻━┻