Chung Viễn Thanh điều khiển Sát Thủ cẩn thận bay khắp trong nhà xưởng. Những điểm đánh dấu tròn đỏ trên màn hình là những chỗ hắn đã phân tích có khả năng có người lẩn trốn. Hắn cũng đã tìm và diệt được năm người, nhưng chỉ có hai người cuối này tựa như bốc hơi, đến giờ hắn vẫn chưa tìm được.
Chuyện gì thế này?
Đáng ghét! Vì sao càng đến lúc cấp bách thì lại như thế này !
Không có biện pháp, chỉ cần Chung Viễn Thanh nghĩ đến Tần Phi Tương bây giờ cũng đã giết được 5 người! Chung Viễn Thanh dẫu là người cẩn thận cỡ nào thì cũng có lúc hơi thiếu kiên nhẫn.
Bất phân thắng bại không phải kết quả mà hắn mong muốn. Tuy nói hắn đã trùng sinh, đời này muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với Tần Phi Tương, nhưng cảm giác được một lần thắng Tần Phi Tương không ngừng thúc giục hắn làm chuyện lợi nhỏ này đúng là không tồi.
Nhưng mà nếu hắn thua, chỉ cần nghĩ đến bản thân sẽ bị Tần Phi Tương quan báo tư thù, bị ngầm bắt chuyện ám muội gì đó thì Chung Viễn Thanh sẽ vạn phần không muốn.
Đáng ghét! Phải chắc chắn tìm được hai người kia!
Có điều Chung Viễn Thanh càng nghĩ như vậy thì càng vội vàng không tránh khỏi sẽ bỏ sót chỗ nào đó. Sát Thủ nguyên bản là cơ giáp có khả năng ẩn hình nhưng phải phối hợp với người điều khiển linh hoạt mới có thể chính thức thể hiện hết ra ý nghĩa của cái tên Sát Thủ. Nhưng là, vì Chung Viễn Thanh không yên nên khi hắn lướt tới một nơi có đống phế liệu chất chồng lại thì không cẩm thận va phải một tấm kim loại.
“Đến rồi!”Tấm kim loại bị Lâm Dược cố tình chôn xuống sau khi bị người va phải, anh rùng mình một cái rồi ngay lập tức phát tín hiệu với Nornam.
“Đã biết!” Norman tuy thường ngày bày ra bộ dàng cà lơ cà phất nhưng ở thời khắc mấu chốt thì hắn vẫn đáng tin cậy.
“Chú ý, giây tiếp theo cậu ta sẽ xuất hiện ở hướng 5 giờ dưới khu D bên phải của cậu.” Lâm Dược lập tức đem số liệu đã tính toán truyền cho Norman.
Khi đã nhận được số liệu từ phía Lâm Dược, Norman không nói hai lời, điều khiển Hawk III từ góc phòng bay ra. Norman không chỉ dùng vỏn vẹn 0,3 giây để hoàn thành động tác mở cánh hơn nữa còn trang bị cả pháo hạt đang bắt đầu tích nhiệt, Hawk III nhanh chóng lướt trên mặt đất bay vào không trung, sau đó dựa vào tọa độ Lâm Dược cho hắn, ngắm vào một địa điểm trống trải.
“Kì thật anh đây vẫn là người quý trọng mỹ nhân lắm, có điều ai bảo bây giờ chúng ta đang ở trên chiến trường, cho nên mỹ nhân à, goodbye!”. Norman huýt sáo, ấn nút.
Pháo hạt mang theo dòng điện cao thế hướng đến vị trí của Chung Viễn Thanh mà Lâm Dược đã tính sẵn. Chung Viễn Thanh chưa kịp phản ứng thì đã thấy một chùm pháo hạt bắn tới trước mặt mình! Hắn né được không ? Câu trả lời là không thể được rồi!
Chẳng lẽ hắn đành thua ở đây sao?
Cảm giác phạm phải sai lầm chết người này tựa hồ sau khi trở thành Song hùng đế quốc hắn rất ít khi phạm phải. Nháy mắt Chung Viễn Thanh cảm giác tim đập kịch liệt, nhưng thân thể lại cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Mặc dù đây chỉ là đang đánh trận giả nhưng thể nghiệm hương vị sắp chết như khiến hắn nhớ đến khoảnh khắc chết thảm của mình ở kiếp trước. Trong nháy mắt, khoảnh khắc kia đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.
Không! Không muốn! Hắn không muốn chết ở trong đây ! Không muốn!
Nhanh cử động đi!
Chung Viễn Thanh khẩn trưởng nắm chặt thanh điều khiển, nhưng cánh tay cứng ngắc làm hắn không thể kéo xuống.
Nhanh cử động đi! Khốn kiếp!
Hai tay Chung Viễn Thanh đồng thời nắm chặt thanh điều khiển, hắn nhìn thấy chùm pháo hạt kia sắp sửa đánh trúng hắn rồi.
Nhưng ngay lúc mành treo chuông, Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy một xung lượng thật lớn ở bên cạnh đánh úp xuống đồng thời một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa rơi vào tai hắn.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
===
Haizzzz…. Dù sao thì cũng chỉ có anh mới bảo vệ được em, nâng niu, yêu chiều em đến thế. Em mà không theo anh chắc tui chết….