Thực lực của Chung Viễn Thanh rõ ràng như vậy, cho nên mọi người cũng không hề phản đối ý kiến của Tần Phi Tương.
“Chủ nhân, sắp tiến vào cảng.” Thanh Long nhỏ giọng nhắc nhở Thanh Mộc.
Thanh Mộc gật đầu, xoay người nói với tất cả: “Chúng ta sắp rời khỏi Ares, tất cả mọi người hãy ngồi vào chỗ của mình đi.”
“Cái gì? Chẳng lẽ không phải xuống xe ư?” Du Mẫn có chút bối rối hỏi.
“Các cậu tưởng rằng các cậu chỉ đang ngồi trên một chiếc xe bình thường thôi sao?” Thanh Mộc chỉ nói một câu, sau đó ôm tay nhắm mắt ngồi ở đằng kia.
Lúc này, chỉ có tiếng máy móc hoạt động nho nhỏ vang lên, người nhạy bén như Chung Viễn Thanh mới cảm giác được độ cao của xe đang dần thay đổi.
Đột nhiên, xe huyền phù rung lên, sau đó vút thẳng về phía trước, Du Mẫn sợ tới mức trắng bệch mặt mày, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, túm chặt tay anh trai, sắc mặt những người khác cũng không tốt cho lắm. Thanh Mộc mở to mắt, nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện chỉ có Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh ngoài hơi khẩn trương thì không hề hoảng loạn như những người khác, trong một đoàn đội, cho dù gặp phải chuyện gì thì người lãnh đạo cũng không được hoảng loạn, nếu không đội ngũ đó sẽ chẳng tồn tại được lâu.
Cho nên lúc này, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh chỉ căng cứng người, tuy đang lâm vào trạng thái lo lắng song cả hai vẫn không lộ ra nhiều. Nhìn vẻ mặt của hai người, những thành viên khác cũng dần bình tĩnh lại.
Ngay khi tinh thần mọi người đang buông lỏng, màn che hai bên khoang thuyền đột ngột bị kéo lên, cửa sổ bên mạn tàu chợt hé ra, biển vũ trụ mênh mông lập tức hiện ra trước mắt.
“Đẹp quá.” Du Mẫn bất giác buông tay, ghé đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, sau đó chỉ vào vòm sáng hình vòng cung xa xa: “Ares này này, từ đây nhìn ra trông đẹp quá.”
Dẫu sao sao Ares ngoại trừ chuyện là trường quân đội Ares thì những chỗ khác đều vẫn trong tình trạng chưa được khai phá, cho nên nhìn từ xa, sao Ares sẽ tràn ngập vẻ đẹp của tự nhiên.
“Nếu hiệu trưởng mà nghe thấy câu này của cô, đảm bảo sẽ khóc cho mà xem. Bởi vì Ares thành lập vì có mục đích chứ không phải để mọi người thấy nó rất đẹp.” Thanh Mộc cũng tựa vào đó, liếc mắt nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói.
Phong cảnh ngoài cửa sổ không biết đã được Thanh Mộc ngắm nhìn bao nhiêu lần, hay bao lần thất vọng rồi tuyệt vọng khi nghĩ tới giả như cả đời này y không thể tìm thấy Chung Minh thì bản thân sẽ làm gì, có lẽ y sẽ tuân thủ theo quy định, tiếp tục phiêu du trong vũ trụ rộng lớn cô đơn.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Chung Viễn Thanh, e rằng suốt cuộc đời này, y và Chung Minh sẽ trở thành những người xa lạ.
Thanh Mộc hơi cảm khái nhìn Chung Viễn Thanh, mà lúc này, Chung Viễn Thanh cũng đang cảm khái thì thầm to nhỏ với Tần Phi Tương, Thanh Mộc tấm tắc, đứa bé này sao không hiểu chuyện thế, không hiểu khổ tâm của mình mà cứ cười cười nói nói với tên nhóc họ Tần kia là muốn làm nhộn gì đây?!
“Hướng sang trái một chút, đúng, chỗ đó đó, còn nhớ không? Lúc ấy ý, cái tên Tiền Đức Lặc của Liên minh Tự Do, cánh quân bên trái của gã ta suýt nữa đã công phá thành công phòng tuyến của tôi. Sau đó quân đoàn của anh đột nhiên xuất hiện, tình huống khi ấy đúng là ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã tưởng mình sắp chết trận tới nơi rồi.” Chung Viễn Thanh chỉ vào nơi xa xa, đó là một mảnh tinh vực nằm kề cận thủ đô tinh.
Tần Phi Tương nhìn về nơi Chung Viễn Thanh chỉ tay, y không khỏi nở nụ cười, ra là trận chiến ấy.
Trận chiến mà Chung Viễn Thanh đang nhắc đến là trận sau khi cả hai đều đã trở thành tướng quân, có thể nói trận chiến ấy là trận chiến khó khăn nhất của bọn họ.
Suốt trăm năm qua, Harper Đế Quốc và Liên Minh Tự Do đều không ngừng tranh đấu, hai bên đã quen thói dùng kế vườn không nhà trống, trên cơ bản là mấy năm trước ta đánh chiếm vài tinh cầu của mi, vài năm sau thì là ta diệt một căn cứ của ngươi, vô hình chung đã tạo thế giằng co.
Hai bên đánh nhau liên miên, cho đến khi bên Liên Minh xuất hiện một vị tướng thiên tài tên là Tiền Đức Lặc, dẫn đến tình trạng Đế Quốc Harper rơi vào bên yếu thế trong một khoảng thời gian dài, mà thẳng đến khi có “Song Hùng Đế Quốc” là Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh xuất hiện, Đế Quốc mới dần xoay chuyển được tình thế.
Sau đó, vài năm tiếp theo, Đế Quốc Harper bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy, đại hoàng tử Tô Phàm được bồi dưỡng trở thành hoàng đế tương lai đi tuần tra biên cảnh thay đại đế Barrow đang sinh bệnh, đột ngột gặp phải bão hạt, đột ngột mất tích, đến lúc quân đội tìm được dấu vết thì tất cả chỉ thấy một đống đổ nát của xe huyền phù, xung quanh không có dấu hiệu của sự sống, đại đế Barrow luôn yêu thương đứa con cả không chịu được cú sốc này, ông liền tạ thế không lâu sau đó. Cả đời đại đế Barrow mặc dù có nhiều chiến công hiển hách, song con nối dòng lại ít ỏi, đại đế ngoại trừ đại hoàng tử Tô Phàm thì ông chỉ còn một thứ hoàng tử Beta tên Vincent, vì thế thân làm người kế thừa thứ hai, nhị hoàng tử Vincent lên ngôi hoàng đế.
Tiếp đó, ngay sau khi Vincent lên ngôi, gã đã lệnh cho tất cả thế gia và tướng lĩnh phải tập hợp tại thủ đô để tham gia lễ mừng lên ngôi. Bấy giờ, Liên Minh Tự Do đột nhiên phát động tấn công, hơn nữa bọn họ không hề lề mề, tiến công chớp nhoáng, trực tiếp phá vỡ phòng tuyến của đế quốc, tiến công thẳng về thủ đô tinh.
Vào thời điểm ấy, chỉ có mình quân đoàn của Chung Viễn Thanh mới vừa về từ tuyền tuyến liền trực tiếp lao thẳng đến thủ đô tinh và đóng quân tại khu vực gần đó. Thế nên dưới tình hình đó, Chung Viễn Thanh đã lập tức tiến lên nghênh chiến với Liên Minh Tự Do. Tuy nhiên, do quân đoàn Chung Viễn Thanh vừa mới ác đấu với một đám Huyết Lang, mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi, hồi phục đã bị triệu tập về tham gia lễ mừng, hiện tại lại phải cưỡng chế tinh thần lao đến tiền tuyến chiến đấu với Tiền Đức Lặc, cho nên quân đoàn đánh trận này tự nhiên có chút lực bất tòng tâm.
Ngay khi Chung Viễn Thanh nghĩ rằng cả quân đoàn sắp không thể kiên trì thì quân đoàn của Tần Phi Tương đột ngột xuất hiện, đánh cho Tiền Đức Lặc không kịp trở tay. Dù khi ấy Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương vẫn không ngồi một bàn song dưới tình hình cấp bách đó mà Tần Phi Tương đột ngột xuất hiện quả thực là cực kì kịp thời, nên dù không được tự nhiên nhưng hắn vẫn liên thủ cùng y.
Tuy chỉ là liên thủ tạm thời, hợp lực đối phó với đại quân của Tiền Đức Lặc, thế nhưng đó vẫn là trận chiến hai đánh một, Tiền Đức Lặc hiển nhiên phải chịu thiệt thòi, giữ không được lâu sau, gã đột ngột sử dụng kế ve sầu thoát xác, quay đầu bỏ chạy.
Có thể nói trận chiến này từ lúc bắt đầu và cho khi kết thúc rất là chớp nhoáng, nhưng bởi hai người không tóm được tướng quân của đối phương, cộng thêm cả chuyện gây ầm trong lễ mừng lên ngôi, Vincent hiển nhiên không vui lắm, nên khi đã xong xuôi mọi chuyện, gã chỉ nhàn nhạt khen ngợi Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương hai câu, sau đó thì mặc kệ, thậm chí sau này trận chiến này còn bị người khác cố làm mờ nhạt.
Có điều, dù có là thế, làm đương sự, hai người chắc chắn không thể quên được tình huống năm đó.
“Thực ra tôi cứ thấy tò mò, sao quân đoàn của anh lại xuất hiện đột ngột thế được. Dù anh lấy lý do quân đoàn đang diễn tập tại gần đó, nhưng mà, tôi thấy, lý do này hơi gượng ép đó.” Chung Viễn Thanh mắt sáng người nhìn Tần Phi Tương.
Suy cho cùng đây chính là thủ đô tinh, là trái tim của đế quốc, cho nên có thể nói ở đây có nền quản lý quân đội cực kì nghiêm khắc, cho dù xảy ra tình huống bất ngờ như của Chung Viễn Thanh thì cũng phải xin trước, hơn nữa quân đội tại các khu vực lân cận thủ đô tinh đều không được đi vào. Vậy Tần Phi Tương sao có thể nào thần không biết quỷ không hay, giữa lúc chưa rõ tình huống mà dẫn quân đến?
Tần Phi Tương không biết nghĩ đến chuyện gì, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, y nhìn chăm chú Chung Viễn Thanh rất lâu, sau đó mới như hạ quyết tâm, hạ giọng: “Em hẳn biết chuyện đại hoàng tử bỗng nhiên gặp bất trắc rồi mất tích đúng không? Sau đó người được phái đi tìm kiếm, điều tra chưa được nửa tháng đã tuyên bố đại hoàng tử đã bỏ mình chứ? Rồi cả chuyện đại đế Barrow qua đời vì bệnh nặng, Vincent lên ngôi hoàng đế. Quá trình xảy ra quá nhanh, ngoài ra còn có nhiều điểm đáng ngờ.”
Tần Phi Tương ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Thêm nữa, ngay trước lễ lên ngôi năm ấy, cha tôi từng nhận được mật báo, nói rằng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra vào hôm đó. Vincent trời sinh đa nghi, hơn nữa trước kia nhà tôi đều theo phe đại hoàng tử, cho nên vì không muốn bị hoài nghi, cha đã cố ý sắp xếp quân đoàn của tôi ở gần thủ đô tinh đề phòng bất trắc.”
“Sau đó thì cuộc chiến kia nổ ra.” Tần Phi Tương lắc đầu, “Nguyên nhân vì sao Liên Minh Tự Do mở cuộc chiến kia đến giờ tôi vẫn không hiểu. Nhưng mà, trận chiến đó chính là dấu mốc liên thủ đầu tiên của chúng ta đó. Một kỉ niệm đáng giá.”
“Kỷ niệm?” Đúng lúc này, giọng nói nham nhiểm của Thanh Mộc đột ngột vang lên, phá hỏng hồi ức tốt đẹp của hai người. Thanh Mộc đứng đối diện cả hai, ôm tay, mặt âm trầm nhìn hai người: “Ta không biết hai đứa có kỉ niệm đáng quý nào, song, ta tin, mười phút nữa, mấy cậu phải mở to mắt khắc sâu ấn tượng về chỗ này.”
Ngoài cửa sổ, biển vũ trụ đã ở phía trên bọn họ, mặt đất thì càng ngày càng gần, cả tinh cầu như một chiếc bánh khổng lồ, nó chính là điểm đến trong chuyến đi đến – sao Corpach của bọn họ.