Nếu nói, chiến dịch Saint Bride khiến hắn bộc lộ tài năng trong quân giới, thì dựa vào lần liên minh đầu tiên với Liên Minh Tự Do vây quét căn cứ điểm quan trọng Huyết Nha ở tinh cầu Thương Mãng đã đem lại vinh quang cho hắn, từ sĩ quan năm sao cấp tá hắn được thăng cấp làm tướng quân một sao, trở thành một trong hai vị tướng quân trẻ nhất trong lịch sử đế quốc.
Đúng vậy, là một trong hai bởi vì Tần Phi Tương cũng tham gia chiến dịch, bởi vốn dĩ Tần Phi Tướng đã có quân hàm chuẩn tướng, chỉ cần tùy tiện tham gia, làm nhiệm vụ nhẹ nhàng thì chỉ cần bước chân ra khỏi nhà thì Tần Phi Tương chắc chắn sẽ trở thành tướng quân trong cả chiến dịch.
Có điều không biết phụ thân nguyên soái của y đã tính ra sao mà để Tần Phi Tương tham gia chiến dịch đột ngột. Phải biết rằng, trước khi trận chiến mở màn, có vài người đã tiên đoán lần đánh nhau này ngập tràn nguy hiểm, bởi vì đây là lần đầu hợp tác sau cả trăm năm giữa Đế Quốc và Liên Minh Tự Do, ai cũng không biết đối phương có thật lòng hay không.
Về sau, vì màn thắng lợi vô cùng đẹp mắt của cuộc chiến đã khiến tên tuổi cả Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương nổi danh khắp đế quốc, đồng thời trong đế quốc cũng bắt đầu xuất hiện danh hiệu “Song hùng đế quốc.”
Cho nên, khi đột nhiên nghe thấy hai chữ “Thương Mãng”, Chung Viễn Thanh khó tránh mà trở nên mẫn cảm một chút.
Nhận ra câu hỏi của mình có hơi đột ngột, Chung Viễn Thanh nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ ngẫu nhiên nghe đến tinh cầu Thương Mãng thôi, hình như nó cách rất xa, còn hẻo lánh nữa, cho nên tôi rất tò mò khi đột nhiên có người biết cái tên này.”
Người kia trầm mặc một lát: “Tôi từng đi qua nơi đó.”
“Thật sao?” Chung Viễn Thanh đột nhiên tỉnh táo cả người, dù sao trận đấu trên đài thật sự không khơi được phấn khích, nên Chung Viễn Thanh thuận thế tán gẫu cùng người kia: “Vậy anh hẳn rất hiểu biết về nơi đó.”
“Khá là hiểu rõ.” Giọng nói chuyện của người kia rất trầm thấp, tựa như đang chìm trong hồi ức: “Môi trường của Thương Mãng tinh cầu có hơi tồi tệ, bề mặt gần như chỉ toàn đất cằn sỏi đá, nhưng động vật ở đó sinh trưởng rất thú vị, đặc biệt là bầy sói, chúng đoàn kết, dũng mãnh, nên mới khiến tôi chọn cái tên này.”
“Sói ư?” Không hiểu vì sao, khi người này nhắc đến bầy sói của tinh cầu Thương Mãng, Chung Viễn Thanh liền không rõ vì hắn hắn bỗng nhớ đến những ngày hành quân trước kia. Lúc ấy, Tần Phi Tương luôn nhân lúc rảnh rỗi ở Thương Mãng chạy đi quan sát bầy sói ở đó, thậm trí giữa lúc chiến tranh khói lửa ngập trời, y còn cứu được một con sói con, về sau khi Tần Phi Tương rời đi, con sói con đó thậm chí còn ôm đùi không cho y đi, tưởng tượng đến cảnh ấy, Chung Viễn Thanh rất không phúc hậu khẽ cười một tiếng: “Anh nói như vậy khiến tôi đột nhiên nhớ đến, tôi có quen một người cũng rất thích sói, ừm, là bầy sói của tinh cầu Thương Mãng, như anh vậy đó, hai người chắc chắn sẽ rất hợp gu nói chuyện với nhau, chỉ tiếc là tôi không được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu ta là kẻ thù của tôi.”
Người kia bỗng sửng sốt một chút sau đó ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn Chung Viễn Thanh, có điều mặt nạ đã che hết nửa khuôn mặt hắn, không cách nào nhận ra được, y đành mất mát cúi đầu: “Tôi cũng có một kẻ thù, nên nói rằng cậu ấy vẫn cứ coi tôi là kẻ thù.”
“Thế chắc chắn vì anh quá xuất sắc đó, xuất sắc đến nỗi làm người khác ghen tị.” Chung Viễn Thanh dường như cảm giác tâm tình sa sút của người đối diện, hắn vốn không ghét y, mà giờ vì mấy mẩu chuyện ở Thương Mãng khiến hắn càng thấy thân thiết hơn, cho nên Chung Viễn Thanh không chút cố kị giơ tay khoác lên bả vai của người kia, vỗ vai an ủi y: “Trộm nói cho anh biết, thực ra tôi cũng rất ghen tị với kẻ thù của tôi đó, bởi vì cậu ta đích xác lợi hại hơn tôi nhiều.”
Con người là một giống loài kì lạ, tại lúc đối diện với một người xa lạ naafo đó, họ không những không hề ngại ngùng mà trái lại có thể nói ra những cảm nhận chôn sâu ở đáy lòng.