“Tôi còn chưa nói so cái gì cậu đã vội vã gật đầu như thế ?” Quả nhiên là kẻ thù kiếp trước, hy vọng có thể cùng hắn so tài mà, nhưng Chung Viễn Thanh vẫn không nhịn được mở miệng trêu chọc Tần Phi Tương: “Cậu không nghĩ chúng ta so đấu nhỡ đâu bát lợi cho cậu thì sao? À còn bên nào thua phải làm một chuyện cho bên thắng chuyện gì cũng được, thế nào cậu dám đáp ứng không?”
“Được” Cơ thể Tần Phi Tương vẫn cứng ngắc vội vàng gật đầu, sợ bản thân phản ứng hơi chậm chút sẽ khiến Chung Viễn Thanh không nói chuyện với mình nữa.
Mặc dù Tần Phi Tương đã gật đầu đồng ý nhưng không biết vì sao cái thái độ vui vẻ đồng ý đó của Tần Phi Tương làm Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy nghẹn nửa chừng trong họng, cảm giác khiêu khích không đạt hiệu quả đúng là hơi khó chịu.
“Nội dung của trận đấu là trước mắt còn 7 người, chúng ta sẽ lùng khắp nơi trong nhà xưởng, ai tiêu diệt được nhiều người thì người đó thắng! Trận đấu bắt đầu!” Dù gì người ta cũng đã đồng ý vội vã như thế, nên hắn chẳng cần lo nghĩ bận tâm chi nữa. Vì thế, Chung Viễn Thanh không được tự nhiên, vùa dứt lời bèn phóng lượng lớn tinh thần lực ra, cầm vũ khí tiếng lên trước, cả cơ giáp tựa như bóng quỷ lập tức biến mất.
Vì Chung Viễn Thanh biến mất quá nhanh nên không phát hiện được ngay lúc hắn xoay người rời đi, Tần Phi Tương lái Cuồng Chiến Sĩ vẫn đang đứng yên một chỗ, ngẩng đầu tha thiết nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn. Trong khoang chỉ huy, nét cứng ngắc trên khuôn mặt của Tần Phi Tương nứt ra, y khẽ nhếch khóe miệng, trong đôi mắt thâm thúy đong đầy nỗi yêu chiều, ấm áp khiến lòng người đắm say, chỉ có điều cho tới bây giờ Tần Phi Tương chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này trước Chung Viễn Thanh mà thôi.
Đợi đến lúc Chung Viễn Thanh hoàn toàn biến mất, Tần Phi Tương mới tỉnh từ trong mộng đẹp, hít sâu một hơi, nét dịu dàng trên mặt trở nên như có như không. Nếu cùng Chung Viễn Thanh so đấu thì y không ngại thua trận nhưng mà cái điều kiện “Người thua phải làm một chuyện cho người thắng” quá hấp dẫn, cho nên y cực kì muốn thắng trận này.
Trước đó lo lắng vì mình sống lại, thực lực rất mạnh sẽ khiến nhiều người chú ý nên dù ở trước mặt Chung Viễn Thanh, y vẫn vẫn một mự áp chế thực lực của mình. Nhưng lần này vì muốn thắng trận đấy nên có lẽ y có thể hơi động chút quyền cước rồi.
—-
“Tôi hiện tại xác định, hai đứa kia không phải quái vật mà là hai đứa thần kinh không muốn sống!” Wilson vừa bị tiêu diệt, bi phẫn hét to một tiếng trên kênh đội ngũ.
Nghe thấy lời nói của Wilson, trong lòng Lâm Dược không khỏi run lên, nhìn hình ảnh lóe lóe hai ánh xanh lục trên màn hình, không khỏi cười khổ. Anh không ngờ là đến cuối cùng chỉ còn lại anh và Norman.
Mười hai sĩ quan cấp úy bị hai tân sinh đuổi giết đến thảm hại, thực sự là cực kì mỉa mai!
Nhưng mà, Lâm Dược xoa hai tay mình, đặt chúng lên bàn phím, người tên là Chung Viễn Thanh kia vì trước đó bị Wilson dây dưa khiến anh nắm bắt được động tác cùng thân pháp của Chung Viễn Thanh ở khoảng cách ngắn nhất, cũng bởivậy nên anh tính ra được động tác tiếp theo của hắn.
Lâm Dược tin tưởng vào tính toán của mình, cũng như anh luôn tin tưởng vào vị bạn tốt kia của mình vậy.
Lâm Dược run rẩy dùng tay liên lạc với Norman: “Tuy chỉ còn hai chúng ta nhưng chúng ta cũng nên dạy dỗ cho hai tân sinh một chút nhỉ ?”