Tần Phi Tương : “…..Chỉ có điều, em ấy vẫn chưa biết con thích em ấy.”
“Không tiền đồ, con có phải con trai ta không hả? Nhớ năm đó ta,..ai u! Em yêu, sao em véo anh?” Tần Trấn chuẩn bị tiếp tục nói khoác hai câu, bỗng nhiên giả vờ giả vịt kêu thảm một tiếng, oán giận với Ngải Văn.
“Anh im đi!”
Tần Trấn lập tức ngồi xổm một bên bày ra vẻ oan ức, sau đó đưa màn hình cho Ngải Văn: “Khẩu súng kia có thể giữ lại, nhưng phải sử dụng cẩn thận. Chuyện riêng của con thì con phải tự giải quyết, nếu năm mới có thể để chúng ta gặp mặt thì nhớ báo trước một tiếng với chúng ta.” Ngải Văn không chút dông dài.
Tần Phi Tương thành thực đáp ứng, so sánh với Tần Trấn tùy tiện thì y càng thêm kính trọng cha Ngải Văn nghiêm túc hơn.
“Còn chuyện khác không?”
Tần Phi Tương nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy cứ thế đi.” Tuy nói như vậy nhưng Ngải Văn tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, chần chứ chưa tắt máy liên lạc. Ông nhìn hình ảnh của Tần Phi Tương, đôi mắt xanh sẫm di truyền từ ông đang mở to nhìn chính mình, khiến ông không tự chủ được nhớ đến hơn mười năm về trước, khi lần đầu tiên đứa nhỏ này mở mắt nhìn.
Lúc ấy, trong đầu Ngải Văn bỗng hiện ra một câu, may mắn đứa bé này là Alpha.
Ngoại trừ đôi mắt di truyền từ Ngải Văn, còn lại Tần Phi Tương rất giống Tần Trấn, đều là người có sở trường về thể thuật,một tướng lĩnh trời sinh, nên Tần Phi Tương chỉ cần đi theo con đường mà bọn họ đã định sẵn, nhưng mà kể từ ba tháng trước.
Trong một lần luyện tập của ba tháng trước, Tần Phi Tương bị thương rồi dẫn đến hôn mê, sau đó bọn họ đợi đến lúc đứa nhỏ này tỉnh lại, thì Ngải Văn dường như cảm giác được trên người nó đã xảy ra điều gì đó.
Ngải Văn không chỉ là một kĩ sư máy móc cao cấp, mà tinh thần lực của ông cũng rất mạnh, nhưng tính chất tinh thần lực của ông khác với tinh thần lực chuyên công kích như của Chung Viễn Thanh, tinh thần lực của Ngải Văn thể hiện chủ yếu ở mặt cảm giác, điều này rất hữu dụng đối với phương diện nghiên cứu chế tạo cơ giáp của ông.
Nhưng điều khiến Ngải Văn cảm thấy kì lạ là sau khi đã nhận được tin trúng tuyển của Ares, Tần Phi Tương đã cố ý lợi dụng quan hệ của Tần Trấn để kiểm tra danh sách trúng tuyển, rồi nhìn chằm chằm vào một cái tên, phát ngốc đến nửa ngày.
Ngải Văn còn nhớ rõ, cái tên đó là “Chung Viễn Thanh”, cũng là một đứa nhỏ có thành tích song song đứng nhất.
Từ sau khi nhìn danh sách kia xong, tâm tình của Tần Phi Tương trở nên hăng hái hơn, y chịu khó luyện tập hơn trước, rất nhiều động tác y chỉ cần làm một lần là thông qua, thậm chí có lúc còn vượt qua năng lực của Tần Trấn, biểu hiện này của Tần Phi Tương không khỏi làm bọn họ cảm thấy vui mừng.
Sau đó Tần Phi Tương vui vẻ đầy mặt đi báo danh với Ares, cho đến ngày hôm nay, lần đầu tiên bọn họ nghe Tần Phi Tương thừa nhận có để ý đến một người….
Tần Phi Tương mở to mắt nhìn ông, một lúc lâu sau, Ngải Văn mới thu hồi suy nghĩ, nhếch miệng, nói khô khan: “Bất luận con quyết định thế nào, hai cha của con đều sẽ ủng hộ con. Nếu như có chuyện không biết nên làm thế nào thì con có thể tùy thời liên lạc với hai cha, con không cần quá gượng ép chính mình.”
Nói xong, Ngải Văn lập tức tắt máy liên lạc.
Tần Phi Tương nhìn chăm chăm vào màn hình đã tối đen, y đột nhiên cười tươi, cha à, con cảm ơn hai người.