Nàng lên cao triều lần đầu tiên.
Nhiệt độ cơ thể Lã Hứa Lệ dường như đã hạ sau cái co rút, nặng nề thở gấp này.
Cô rút ngón tay ra khỏi nơi ấy, sợi tơ trắng ngà nào đó được kéo thật dài ra, rồi đứt đoạn một lần nữa.
Tấm đệm vàng ướt thêm thêm một phần.
Dứt nụ hôn, cô đưa hai đầu ngón tay mới chăm chỉ làm việc kia lên môi, liếm láp cẩn trọng.
Hơi thở của nàng sau cùng cũng ổn định.
Mùi rượu, mùi nồng của động tình ban nãy... khiến cho căn phòng dường như mang màu hồng mờ mờ của dục vọng.
Lã Hứa Lệ mở mắt chậm rãi, nàng nhìn cô, rồi nhìn vào tấm cổ đẹp đẽ đó.
Kéo cổ áo cô xuống, nàng có phần hoang dại, vươn đầu lưỡi liếm láp cẩn trọng phần da thịt người mình yêu.
Cô như phát điên với màn "mời chào" này, hai bàn tay nâng lên, xoa nắn hai bầu ngực căng đầy, mang trọn màu sắc xuân kia.
Theo cái liếm láp gợi tình của nàng, lòng bàn tay cô mỗi lúc một thô bạo, lực bắt đầu gia tăng.
Thêm lần nữa cong cơ thể, Lã Hứa Lệ ngừng sử dụng đầu lưỡi đang chủ động, hơi thở cứ vậy mà nóng lên.
Nàng buông người, đặt đầu xuống tấm đệm.
Đầu ngón tay nàng bắt đầu chuyển động, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô. Khi cô hoàn toàn lộ diện thân thể cùng chiếc áo lót, nàng mới từ từ, trượt bàn tay mình xuống, chạm đầu ngón tay của mình vào nơi tư mật - thuộc về bản thân.
Thứ dịch ấm nóng nơi đó đã bọc gọn nửa đốt ngón tay trỏ của nàng.
Lã Hứa Lệ khẽ nhíu mày, nàng nâng lên, đến trước mắt cô.
"Phải-...Phải làm sao đây? Em vẫn chưa thấy thỏa mãn!"
Dứt câu, đầu ngón tay nàng đưa tới môi, thâm nhập vào khoang miệng cô.
Cô muốn ăn trọn sự lẳng lơ lúc này của nàng. Lập tức Tiểu Chú mút đầu ngón tay Lã Hứa Lệ, rồi dịch chuyển cơ thể xuống bên dưới.
Đầu lưỡi cô liếm láp thứ phập phồng trước cửa hang. Cô tách nó ra, cẩn thận chăm chút từng tí một bằng bản năng, tiếng "ư" từ phía trên cất lên hổn hển.
Lã Hứa Lệ nắm tóc, vò đầu cô khi đầu lưỡi cô bắt đầu ma sát thật nhanh chiếc hột mềm của mình. Lại là tiếng ọp ẹp ướt át vang lên. Đôi bàn chân nàng từ duỗi thẳng trở nên khó chịu, liền chống lên mặt đệm, để có thể tận hưởng trọn vẹn khoái cảm tạo ra từ thứ mềm mại trong miệng cô.
Cô ngừng "nghịch ngợm" phía bên ngoài, nhẹ nhàng đưa lưỡi mình chạm tới miệng nơi thầm kín. Cô liếm tròn một vòng, Lã Hứa Lệ giật người, cong mình, môi nàng mím lại - tạo sự chuẩn bị cho đợt khoái cảm tiếp theo.
Thâm nhập bằng đầu lưỡi, cô chính thức đi sâu vào bên trong - thêm một lần nữa.
Thứ mềm mại ấm mềm đó đưa ra rồi lại nhét vào, nó khiến đầu óc nàng trống rỗng, cả cơ thể muốn nổ tung. Khi đầu ngón tay cô kết hợp với chiếc lưỡi uyển chuyển đó, ấn thật mạnh, rồi di liên tục thứ đang nở căng ra phía trên miệng nơi tư mật thì hô hấp của nàng càng trầm trọng, cả không gian vang lên tiếng rên rỉ đứt đoạn.
Mỗi lúc nàng dướn người, chốn linh thiêng thuộc về nàng lại sát tới miệng cô hơn, khiến đầu lưỡi cô đi sâu vào cơ thể nàng hơn.
Lã Hứa Lệ cố gắng hô hấp, hé miệng để thở. Sau những lần co thắt bất ngờ "hành hạ" đầy khoái lạc từ phía dưới, nước miếng không kiểm soát, từ khóe miệng chạy dài xuống một chút.
Cô vươn bàn tay, đưa hai đầu ngón tay trái vào khoang miệng nàng. Như cá gặp nước, nàng nút chặt lấy, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy các ngón tay cô.
Rời chiếc lưỡi khỏi nơi đó, cái hụt hẫng của nàng nhanh chóng tan biến khi nhận ra hai đầu ngón tay giữa và áp út của cô đưa thật sâu vào bên trong mình.
Ma sát nhanh, mãnh liệt hơn hẳn ban nãy được hình thành.
Nàng quằn quại, đến khi biết mình "không xong rồi", thì bất lực mà buông thả theo dòng ấm nào đó.
Cơ thể nàng cong lên lần cuối cùng, sau khi cảm nhận phía dưới mình đã nuốt chặt lấy đầu ngón tay cô, rồi cảm nhận được nơi đó cũng đang co dãn nước rút trước khi nó ngưng co thắt điên cuồng, nàng mới thả lỏng cả thân thể, đặt tấm lưng trở lại chiếc đệm. Nàng vừa trải qua một cơn cực hạn, cao triều lần hai đã xảy tới, một cỗ chất lỏng sệt cuồn cuộn tuân ra từ cơ thể nàng.
Cả cơ thể Lã Hứa Lệ vừa trải qua một trận co rút, mồ hôi tiết ra, thân thể nóng bừng.
Tiểu Chu rút ngón tay, tơ dịch sáng tựa ánh bạc liên kết với hai ngón tay cô cũng được kéo căng, rồi đưa thẳng vào trong miệng mình. Mút sạch.
Nàng thở hổn hển, mi mắt đã nâng lên, là đang ngắm nhìn cô và cũng là đang chờ đợi sự "hòa hoãn".
Bất chợt gương mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười khi bắt gặp ánh mắt sáng quắc của cô, mười đầu ngón tay nâng lên, xen vào những lọn tóc rối bời của Tiểu Chu mà kéo cô xuống.
Một nụ hôn nhẹ.
"Còn muốn nữa? Không mệt sao?", Lã Hứa Lệ chọc ghẹo.
Tiểu Chu lắc đầu, ngoan ngoãn đặt cằm vào khe ngực nàng, ngoan ngoãn nằm như một chút mèo con.
"Nhìn em như vậy tôi lại ham muốn, nên chẳng bao giờ thấy mệt, cũng chẳng bao giờ thấy đủ!"
Lăn sang bên cạnh nàng, cô điều chỉnh tay, một chốc đã ôm gọn nàng vào trong cơ thể mình.
"Lần trước... cũng vậy. Tôi chỉ sợ sáng mai tỉnh giấc em sẽ đi mất."
Lã Hứa Lệ đạt bàn tay mình lên má cô, nàng vuốt ve âu yếm cho tới khi trên trán không còn cái nhăn nhó nữa.
Trong căn phòng này, tiếng đập trái tim hai người phụ nữ đồng bộ. Nó mãnh liệt, đầy yêu thương và có cả... sự kiên định trường tồn theo thời gian.
"Em sẽ không bao giờ rời khỏi Chu thêm một lần nào nữa. Từ giờ, mỗi sáng thức giấc, người nằm trong vòng tay Chu sẽ luôn là em. Em yêu Chu!"
"Cảm ơn em, tôi cũng yêu em! Yêu em rất nhiều, Lệ Lệ à..."