Chuyện tình cảm vốn dĩ thật khó nói.
Chạy trốn và kiếm tìm - mâu thuẫn kéo dài cùng với nhau.
Nếu có thể quên thì là tốt nhất, song, nó lại chẳng dễ dàng. Cũng mười phần dám cá chẳng thể đưa vào lãng quên.
Tình yêu là một món quà tuyệt vời.
Tình yêu cũng là nhung nhớ bị ghét bỏ nhất.
Chỉ cần thay đổi một chút, tình yêu có thể vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau.
Một khái niệm mơ hồ, nhưng tất cả đều cảm nhận và cảm thấu...
Trịnh Khởi chớp chậm rãi mi mắt, quan sát vẻ mặt của đối phương. Một chút chán ghét, song, thiếu nữ họ Trịnh cũng miễn cưỡng mở lời trước vì dẫu sao bản thân là người chủ động đề nghị cuộc hẹn này.
"Cảm ơn vì đã đồng ý gặp mặt!"
Lã Hứa Lệ nhìn vết son môi còn mờ trên miệng tách café của mình, suy nghĩ gì đó rất lâu, sau mới gật nhẹ đầu: "Tôi cũng muốn gặp cô!"
Sau câu nói ấy, Trịnh Khởi rõ cả hai đều muốn nói về chuyện gì, đúng hơn là về ai. Hơi cười, cô gái trẻ không bao giờ muốn lãng phí thời gian, đặc biệt với người mình không ưa.
"Tôi hi vọng từ giờ chị sẽ không xuất hiện trước mặt bác sĩ nữa. Bác sĩ đã chịu đựng đủ rồi, việc chị đột ngột về nước như ngày hôm qua thực sự rất độc ác với chị ấy!"
Một vài cái tình cờ là quý giá.
Một vài thứ tình cờ khác lại chính là ác mộng.
Phải, va chạm ngày hôm qua chính là vô ý cay nghiệt nhất đối với Lã Hứa Lệ. Nàng không ngờ, cũng không dám tin cuộc gặp lại rơi vào tình thế éo le nhường vậy.
Mà, có thể coi là một "cuộc gặp" hay không đây?
Đối mặt với vị Giáo sư ngày hôm qua, nàng đau lòng.
Nhìn vào đôi mắt Trịnh Khởi hiện tại, Lã Hứa Lệ càng thêm nghiến răng.
Người phụ nữ đang yêu ngày xưa đó sống lại thực sự trước mắt Lã Hứa Lệ.
Bản thân nàng ngày tháng đó, dù cố gắng kìm nén cũng chính là mang ánh mắt này. Đôi mắt của say mê, chỉ hướng về một người.
Mọi bức xúc hiện tại, cũng chính là vì thứ tình yêu đó.
Lã Hứa Lệ ghen tị...
Cũng cảm thấy mệt mỏi nữa...
"Tôi không muốn tranh luận về những điều đã qua. Tôi ngồi ở đây chỉ muốn hỏi cô trực tiếp một câu, là trực tiếp, không thông qua bất kì phương tiện nào. Cô..."
Dừng một chút, Lã Hứa Lệ hít nhẹ một hơi.
Can đảm.
Mạnh mẽ.
Cũng đau đớn tâm can...
Mọi thứ "giá như" bắt đầu xuất hiện trong đầu nàng.
Giá như... chúng ta gặp nhau ở một hoàn cảnh khác....
"Cô sẽ mãi yêu thương người đó, phải không?"
...thì có lẽ chúng ta đã hạnh phúc...
Em chỉ mong chờ một phép màu...
...làm ơn, em không muốn phải nghe câu trả lời này...
Em... chỉ muốn một mình em... duy nhất là em mà thôi....
Làm ơn....
"Tôi không chỉ mãi yêu thương, còn là không để chị ấy phải đau khổ vì bất kể chuyện gì. Tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy!"
Đáng lẽ....
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Chỉ mỗi em yêu thương người nhiều đến vậy...
Chu, tại sao cô gái này lại xuất hiện...
Tại sao cô ấy cũng mang khối tình cảm lớn như vậy?
Tại sao... em lại trở thành người ích kỉ như vậy?
Tại sao... em có thể nở nụ cười lúc này....
Tại sao?
"Vậy, thì tốt rồi rồi!"
Vì sao... ngày đó... em lại bỏ đi...?
Em... thực sự đang hối hận?
*-*-*-*-*
Ba vị bác sĩ trẻ thất thần ngồi nhìn nhau.
Vốn biết Đinh Khống rất hay khoác lác, nhưng mà việc nghiêm trọng thì cậu ta tuyệt đối không thể nói láo. Vả lại, là chuyện rất lớn, kèm theo "giác quan hóng hớt" bậc thầy của họ Khống này thì chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được.
Là vậy nên không khí lúc này rất u ám.
"N...Nếu Giám đốc Lã đang ở đây, chúng ta nên báo với Giáo sư. C...Chị ấy sẽ vui lắm-..."
Dịch Minh chưa dứt lời, lập tức bị Trần Di lắc đầu ngăn lại: "Không đúng! Khống Tử nói Giám đốc Lã chỉ đứng nhìn bệnh viện chưa đến nửa phút rồi lên taxi đi vội, đó không phải dấu hiệu của một người sẽ trở về đâu. Nếu chúng ta báo Giáo sư tin này, khác gì vừa kéo chị ấy lên đỉnh núi rồi vô tình làm chị ấy ngã xuống núi lần nữa!? Chị ấy sẽ đau khổ lắm, thậm chí còn hơn trước. Bỏ đi vẫn hơn!"
Những lời này mới chính xác là lý lẽ sáng suốt.
Hai cậu bác sĩ nhìn nhau, không nghĩ nhiều cũng gật đầu đồng thuận. Dịch Minh nói tiếp: "Cậu nói rất có lý. Được rồi, chúng ta quyết định như vậy đi. Họ Đinh, coi như hôm nay cậu nhìn thấy ma, còn bọn tôi hôm nay bị điếc, không có nghe thấy gì! Quyết định vậy nhé!?"
"Đồng ý!!!"
Tinh thần quyết tâm và đồng lòng dâng đến cao trào thì lập tức một cảm giác lạnh lạnh quen thuộc ở phía sau lưng xuất hiện khiến ba vị bác sĩ trẻ muốn đổ mồ hôi lạnh.
Cái khoác vai làm Dịch Minh cùng Đinh Khống xanh xao mặt mũi, run run xoay người lại.
"G...G...G...Giáo....Giáo sư, c....chào...."
"Quyết định cái gì đây, nói tôi nghe với, tôi rất tò mò đấy!!!???"
"A...Ha....Ha...Ha....."
Ba vị bác sĩ tối sầm mặt mũi.
So với việc trực thêm giờ, chẳng thà khiến vị Giáo sư ác quỷ kia "rơi xuống núi" còn hơn là tự khiến bản thân đi tới khổ đau...
Là vậy... phải hoạn nạn mới biết bộ mặt kẻ gần gũi... người xưa nói cấm có sai nửa lời...
"Giáo sư... chị phải thật bình tĩnh, chuyện là...."