Trịnh Nhất Quân gõ đầu ngón tay trên mặt bàn liên tục. Anh nghe những lời trình bày về ca phẫu thuật sẽ thực hiện sắp tới cho mẹ mình từ Giáo sư Trương, nhưng lại không để tâm tới nó - ít nhất là hào hứng như những ngày trước.
Điều này khiến Tiểu Chu không hài lòng.
Bắt gặp cái nhìn lơ đãng của Trịnh Nhất Quân, cô sau đó đánh gãy mọi thứ bằng cái gõ đầu bút lên mặt bàn.
"Anh nên tập trung, vì đây là mẹ anh! Những chuyện khác, để sau này rồi nói!"
Đờ đẫn đáp ánh mắt của Tiểu Chu bằng một ánh nhìn ảm đạm, bất chợt đồng tử Trịnh Nhất Quân dao động, nó như một ngọn lửa, một ngọn lửa căm thù muốn thiêu rụi người trước mắt.
"Cô là cái thá gì đây? Nếu cô không xuất hiện chắc chắn đã không xảy ra những chuyện này."
Soi lại những khốn khổ mình đã từng trải, nếu không vì nhẫn nhịn, chắc chắn Tiểu Chu sẽ không ngồi im và bình tĩnh như vậy.
Là vì cô biết, trái tim con người ta khi tan nát sẽ ra sao, hiện tại, cô là đang tôn trọng cảm xúc của đối phương. Nếu là Tiểu Chu của những tháng ngày cũ, liệu cô có hành xử như bây giờ?
Đương nhiên là không, Tiểu Chu bỗ bã, nghĩ gì làm nấy, chẳng cần để tâm tới cảm xúc một ai - đã chết rồi. Hiện tại chính là một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn và biết cách cư xử.
"Tôi sẽ không để thứ gì làm phân tán. Nếu anh vẫn còn muốn tôi thực hiện ca phẫu thuật thì tôi đương nhiên sẽ làm hết sức. Nếu không muốn, tôi vẫn có thể trao đổi với một bác sĩ phẫu thuật mới do anh chọn."
Trịnh Nhất Quân biết, sẽ không có "bác sĩ mới do anh chọn" nào hết, vì chẳng ai muốn thực hiện ca phẫu thuật mà tỉ lệ thành công chỉ là một chữ số.
Nghiến răng, Trịnh Nhất Quân cất đôi mắt tức tối của mình đi, nhìn vào tập tài liệu mà Tiểu Chu vẫn đang cố gắng giải thích để anh nắm được vấn đề.
"Tôi sẽ nói lại một lần nữa, nhưng trước đó, tôi có một đề nghị cho ca phẫu thuật này."
"Sao?", Trịnh Nhất Quân nhíu mày kinh ngạc.
"Để cuộc phẫu thuật này thành công, tôi cần có sự ăn ý, nên tôi muốn có một đề nghị mà theo tôi nghĩ là rất cần thiết và hợp lý!"
"...!!!???"
*-*-*-*-*
Trần Di kinh hãi mà đánh rơi luôn ống nghe y tế, cô không tin, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới ngày này sẽ xảy đến nhanh như vậy. Chỉ mới hôm trước nghe điện thoại của Giám đốc Lã, vậy mà hôm nay...
Trước cặp mắt mở to tròn của cô bác sĩ trẻ, Lã Hứa Lệ được một phen bật cười, lập tức nàng dang cánh tay: "Tôi về rồi!"
"Tr-Trời ơi... Gi-Giám đốc Lã!!!!"
Xúc động đến nghẹn ngào, Trần Di bước chân gấp gáp mà tiến tới Lã Hữa Lệ, sau đó ôm chầm lấy nàng, khóc lóc thảm thiết: "Huhuhu... sao Giám đốc về mà không báo một tiếng cho bọn em. Ph-Phải có người đón Giám đốc từ sân bay mới được chứ huhuhu..."
Vỗ vỗ tấm lưng Trần Di, Lã Hứa Lệ chính thức nhận ra mình đã mắc sai lầm khi "chào" cô bác sĩ trẻ này ở ngoài sảnh khoa chứ không phải trong phòng họp các bác sĩ khoa ngoại nhi.
Tiếng ỉ ôi của Trần Di làm mọi người chú ý, rất nhanh, họ đã nhận ra người đang đứng cạnh cô là ai.
Một tiến Ô, ô, ô kéo dài từ ai đó, nối tiếp chính là là tiếng hò hét inh ỏi khắp sảnh khoa ngoại nhi.
"Giám đốc Lã về rồi, Giám đốc Lã về rồi. Mau gọi cho Giáo sư Trương, mau lên!!!!"
"Bị điên sao? Giáo sư Trương đang đi công tác. Tôi sẽ gọi cho bác gái!"
"Cậu mới là đồ điên ấy, bác gái thì liên quan gì????"
Một loạt tiếng ầm ầm của bước chân kéo về phía nàng. Lã Hứa Lệ được phen khiếp vía, có phần méo mó nụ cười khi gỡ cái ôm "thắm thiết" của Trần Di ra.
Mà cái ôm của Trần Di chưa "xử lý" xong, thì từ đâu một vòng tay lớn đã siết lấy hai người phụ nữ.
Đinh Khống nom còn thảm hơn Trần Di gấp đôi, cả gương mặt ướt nhẹp vì nước mắt. Đôi môi cậu run run, câu nói bị ngắt ngứ một cách khốn khổ: "Huhuhu... ám ốc ã... Huhuhu... ao ây ờ hị ới về....ại ị à e ủa em ị ữ a áng ó... huhuhu..."
(Giám đốc Lã, sao bây giờ chị mới về, tại chị mà xe của em bị giữ ba tháng đó)
"LÀ THẰNG ĐÀN ÔNG!!!"
Tiếng hét lớn của một giọng nói thân quen khác vang lên thật lớn khiến tất cả các bác sĩ và y tá khoa ngoại nhi được một phen khiếp vía mà im bặt.
Trong bộ đồ phẫu thuật, Dịch Minh nhăn nhó đi tới chỗ ba cái kẻ đang ôm ấp nhau kia. Cậu ném chiếc mũ cùng cái khẩu trang dùng trong phòng phẫu thuật vào thùng rác. Khi khoảng cách đủ gần, cậu nghiêm khắc nhìn Đinh Khống, khiến cậu bạn mình ú ớ không hiểu gì.
"... C-Cậu sao vậ-..."
"LÀ ĐÀN ÔNG, PHẢI ĂN NÓI RÕ RÀNG!!! PHẢI HÀNH XỬ LỊCH THIỆP!!!"
Dứt câu, Dịch Minh hít sâu một hơi. Đôi môi cậu run rẩy, hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài xuống.
Nhìn Lã Hứa Lệ, Dịch Minh cúi gập người: "XIN PHÉP GIÁM ĐỐC!!!!"
Dứt lời, Dịch Minh mở rộng vòng tay, ôm chầm lấy cả ba người trước mặt, nói lớn thêm một câu nữa: "CẢM ƠN GIÁM ĐỐC LÃ ĐÃ TRỞ VỀ!!!"
Tiếng im lặng phút trước thực sự biến mất, tiếng hò reo lần nữa vang khắp bệnh viện, rồi mỗi một vòng tay lại dang ra, ôm lấy nhau, cứ như vậy cho đến người cuối cùng ở cái khoa ồn-ào-nhất-bệnh-viện-Lã-Kiện này.
Lã Hứa Lệ mỉm cười, từ khóe mắt nàng, hai hàng nước ấm trượt thật dài.
Cảm xúc trở về nhà, chính là như vậy sao?
"Ừ, tôi về rồi, mọi người!"