Gương mặt cô có một dấu hỏi to đùng trước trán, kèm theo nhan sắc một mực khó coi, thậm chí có phần tái mét.
Miệng giáo sư Trương không ngừng cử động, thỉnh thoảng không kìm được mà lớn tiếng: "Lấy đâu ra bạn trai chứ, điên hết rồi!!"
RẦM
"ĐÂU! BẠN TRAI TÔI ĐÂU!???", Tiểu Chu mở mạnh cửa phòng làm việc, vừa giận vừa mệt, hét lớn.
Ba người trong phòng làm việc khoa ngoại - nhi tròn xoe mắt nhìn ra phía cửa. Không hẹn, ba học trò của cô tức khắc chạy đến chỗ "sư phụ", thậm chí còn hốt hoảng gấp bội "nhân vật chính".
"G-Giáo s-s-sư... B-b-bạn trai chị thật sao???", Đinh Khống không tin nổi, hình thành lắp bắp.
Hai vị bác sĩ trẻ còn lại chỉ biết gật đầu ủng hộ lời bạn mình mới thốt ra.
Nhưng mà...
"B-B-B-b-b...bạn t-t-trai tôi!?", đến người được hỏi tới còn ấp úng đến vậy, nói gì tới người đặt ra câu hỏi.
Lại là mấy cái gật đầu nữa.
"V-V-Vâ...vâng! B-B-b-b-bạn trai chị tới đây r-r-r-rồi...!!!", lần này người trầm ổn nhất là Dịch Minh cũng lắp bắp theo.
"Ở đ-đ-đ-đâu...?"
"T-T-Trong phòng làm việc của chị!", kẻ tưởng như bình tĩnh nhất lại bị cuốn theo việc ấp úng khó hiểu của ba người này. Trần Di thậm chí còn nâng ngón tay run run chỉ về phía cửa phòng làm việc riêng của Giáo sư Trương cho thêm phần sinh động nữa kìa.
Ực
Tiểu Chu nuốt khan một tiếng, sau đó rón rén bước về phía trước.
Cô cố nâng tay đặt vào nắm cửa, như là bị hút hết lực, muốn vặn nắm cửa nhưng thực sự khó khăn.
Mà vẫn phải mở.
Cạch
"C-C-C-...Cho hỏi..."
Hơ...
RẦM
Tiểu Chu thấy người trong phòng làm việc của mình lập tức đóng mạnh cửa. Không muốn tin mắt mình vừa nhìn thấy ai.
Cô xoay người, tựa lưng vào cửa, cũng từ từ trượt xuống rồi ngồi phệt lên mặt sàn.
Thấy biểu hiện đó của Giáo sư Trương, ba vị bác sĩ trẻ kinh hãi, tức khắc hốt hoảng là muốn đỡ cô lên.
Nhưng hành động hỗ trợ đó phải dừng lại khi nhìn thấy nụ cười của giáo sư Trương.
Là nụ cười quỷ dị hệt như mấy sát nhân trong phim điện ảnh chuẩn bị giết người vậy.
Đúng, Tiểu Chu là đang muốn giết người, cụ thể là cái người trong phòng làm việc của cô lúc này.
"Này!", Tiểu Chu chậm rãi mở lời.
"D-Dạ!!?", ba vị bác sĩ trẻ nuốt khan, đồng đều đáp lại.
"Ra ngoài, và đóng cửa phòng!"
"V-Vâng!?"
"Và! Đừng! Có! Tò! Mò! Đấy!", Tiểu Chu trừng mắt nạt.
Rất nhanh, mấy người kia nghe-hiểu-rõ ràng lập tức...hành động: "B-Bọn em biết rồi ạ!!!"
Thở dài, sau khi mấy người kia ra ngoài, cô cũng ổn định rồi đứng lên.
Phải kiềm chế, nếu bác sĩ lại giết người thì còn bác sĩ cái nỗi gì đây...!?
Hít sâu một hơi, Tiểu Chu cố nở nụ cười nhã nhặn, nhẹ nhàng mở cửa.
Cạch
Trong phòng, một mỹ nam ngồi vắt chéo chân, ung dung tự tại vô cùng. Anh ta thấy cô thì nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn, tay nâng lên vẫy vẫy thân quen: "Ngạc nhiên chưa!??"
Quan trọng là nụ cười nhã nhặn của Tiểu Chu dứt khoát tiêu tan sau khi nhìn bộ dạng người đàn ông này.
Không được, người như này không thể sống sót, hôm nay Trương La Chu ta sẽ thay trời hành đạo!
Giật giật khóe môi, nâng đầu ngón tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông trong phòng, Tiểu Chu trừng mắt quát lớn: "TRƯƠNG LA HƯNG, TÔI HÔM NAY SẼ ĐẠI KHAI SÁT GIỚI!!!!"
"Ể? Này, từ, từ đã, em điên rồi sao???..... Á Á Á Á Á!!!!!!"
Lã Hứa Lệ mệt mỏi, không hiểu sao lại đau đầu đến vậy. Mỗi dòng chữ trên tập hồ sơ mỗi lúc lại càng trở nên mờ nhòe, có cố ổn định tầm mắt cũng chỉ gây thêm khó chịu.
Nhưng nàng chắc chắn mình không phải mang bệnh. Nàng là... không thể tập trung được.
Cứ nghĩ đến việc Giáo sư Trương đã có bạn trai, bạn trai thậm chí đến tận bệnh viện, coi như "ra mắt" với tất thảy mọi người còn gì!?
Nàng là đang khó chịu vì chuyện đó.
Lã Hứa Lệ không muốn bản thân khó chịu vì lí do ngu ngốc này. Nếu nàng biểu cảm như vậy, có khác gì... mình đang yêu thích và ghen?
Thứ tình cảm đó đâu thể phát sinh?
Tại sao nó cứ ập đến...
Sai... sai hết rồi...không thể cứ như vậy...
Trương La Hưng ngạo nghễ nhìn em gái mình, môi không ngừng tủm tỉm cười. Thỉnh thoảng anh ta nâng tay lên, vuốt vuốt hai bên má, tông giọng rõ ràng tự đắc: "Có anh trai điển trai thích chứ!? Chà, bệnh viện cô đang xôn xao lên vì anh đấy! Cô sướng nhé, ế ngập mặt đột nhiên có mỹ nam mang hoa tới gặp, mấy nữ bác sĩ và y tá trong bệnh viện sẽ ghen tị lắm đây! Hahaha..."
Tiểu Chu nghiến răng nhẫn nhịn. Giờ mới là đỉnh cao của việc không-biết-phải-làm-sao. Nếu lộ ra người này chỉ là anh trai, sẽ còn nhục nhã hơn nữa!
Chắc chắn là anh ta mưu mô, đồ chết tiệt Trương La Hưng!
"Làm ơn đừng có tùy tiện đến đây! À đến cũng được, nhưng đừng có phô trương như vậy!", Tiểu Chu lườm sâu cay anh trai mình.
"Này này, anh trai mới về nước, không hỏi han được một câu, cũng chẳng thèm bất ngờ luôn!? Cô sống cái kiểu gì vậy?", Trương La Hưng đập đập bàn, bất mãn lên tiếng.
"Ừ! Nếu anh muốn em có thái độ tốt đẹp thì đừng đưa em vào thế khó xử chứ!? Trời ạ, bạn trai đó, giờ cả bệnh viện đã biết rồi, anh muốn em sống sao đây!???", Tiểu Chu bất lực, ngoài tức giận ra thì không biết phải làm gì nữa.
"Thì anh cố tình mà! Lêu lêu, giờ cô sẽ ế suốt đời, không những thế còn mang nhục nữa. Hahaha.... Mà thôi anh có việc phải đi liền đây. Với cả hoa này anh mua tặng mẹ, lát tan làm nhớ cầm về đó, anh về muộn lắm. Anh đi đây! Bye bye Tiểu Chu bé nhỏ!!!", một cái xoa đầu thô bạo, Trương La Hưng sảng khoái cười lớn rồi bước ra ngoài phòng là việc của em gái.
Tiểu Chu đầu tóc bị làm rối bời, ngẩn người như mất hồn, lập tức thở dài một tiếng.
Mà sau cùng, dù giận như thế nào thì cô cũng phải nở nụ cười.
Cuối cùng cũng chịu về sao ông anh ngu ngốc...