Tiểu Chu thẫn thờ ngồi trong tiệm máy tính gần bệnh viện. Do là giờ nghỉ trưa, quanh đây tuyệt nhiên không có trường học nên tiệm khá vắng vẻ. Cô chọn góc trong cùng, khuất nhất có thể.
Tài khoản máy tính đã kích hoạt, giờ chỉ cần nhập dữ liệu muốn tìm kiếm là xong mọi vấn đề.
Mà không thể nào nâng ngón tay, gương mặt hết sức ngu ngốc.
M-Mình đang làm gì ở đây vậy...?
Tiểu Chu mệt mỏi vuốt mặt một cái đau đớn. Nếu hiện tại là không tỉnh táo thì bản thân cô còn chấp nhận được nhưng ngược lại, cô đang lại rất tỉnh táo.
Hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, Tiểu Chu quyết tâm, đã nâng được đầu ngón tay lên.
Cạch cạch cạch...
Dòng chữ rõ ràng xuất hiện trên màn hình cùng với sự thống khổ của người thao tác tạo ra nó...
---Dấu hiệu của tương tư---
*-*-*-*-*
Hôm sau,
Lã Hứa Lệ tròn xoe mắt nhìn Giáo sư Trương bá đạo cúi chào Trưởng khoa Khương - người mà mọi người đánh giá rằng: Giáo sư Trương ghét nhất trong bệnh viện - từ phía xa.
Với tính cách của Giáo sư Trương, chuyện này không thể xảy ra, ngàn vạn lần không thể. Giáo sư Trương chính là con khổng tước kiêu ngạo, luôn cho rằng lối sống của mình là chân ái, sẽ không cúi mình trước bất kể ai mà cô cho rằng hèn hạ - Trưởng khoa Khương là một trong số những người cô cho rằng giống hệt con rùa rụt cổ, chẳng có lấy oai nghiêm của một bậc tiền bối. Vì vậy trước hoàn cảnh Giáo sư Trương chào hỏi Trưởng khoa Khương, ngoài nàng kinh ngạc, hết thảy mọi người xung quanh cũng hé miệng phản ứng.
Khương Lỗi vô cùng đề phòng, vẻ mặt không giấu nổi sự sợ hãi cả kinh: "C-Cái gì đây?"
Tiểu Chu chào hỏi đã xong thì không còn phận sự, không trả lời câu hỏi vô nghĩa kia từ đối phương, lập tức di chuyển đến phòng phẫu thuật khoa mình.
Khương Lỗi hãy còn hơi run, khi nhìn thấy Lã Hứa Lệ mặt lạnh thì càng thêm giật mình, mau chóng cúi chào: "G-Giám đốc, chào buổi sáng!"
"Vâng! Chào buổi sáng Trưởng khoa Khương!", Lã Hứa Lệ tuy chào hỏi Khương Lỗi nhưng mắt lại hướng theo bóng lưng Tiểu Chu đang khuất dần.
Tiếng bàn tán xôn xao, đương nhiên là về giáo sư Trương vô phép tắc hôm nay tự nhiên ngoan ngoãn đến lạ thường.
Lã Hứa Lệ thầm nghĩ đúng là chốn thị phi, dù thế nào cũng có thể đem ra xéo sắc.
"Kì lạ thực!"
Nàng hướng ánh mắt theo đánh giá của Khương Lỗi mới thốt ra. Thừa trí tuệ để biết người kia nghĩ gì, Lã Hứa Lệ không phản ứng, chỉ nghĩ trong đầu gì đó rồi cũng bước vào thang máy theo người kia.
"Giáo sư Trương mới chào tôi đấy! Giám đốc Lã nói xem, không phải có mưu mô gì chứ!?"
Lã Hứa Lệ liếc mắt nhìn vẻ căng thẳng của Khương Lỗi, thầm khinh thường một phen: "Một chút phép tắc thôi, không nên đa nghi như vậy!"
Phép tắc???
Mới dứt lời nàng lập tức suy nghĩ lại. Chẳng phải hôm qua chính miệng nàng đã "dạy dỗ" người kia gì đó sao?
Là như vậy sao...?
Lã Hứa Lệ mang ánh mắt hiểu ra chuyện, nhưng lại chỉ có tám phần chắc chắn. Nàng là một doanh nhân thận trọng, nếu chỉ ngần đó đảm bảo sao có thể tự tin?
Chỉ tám phần - không quá khẳng định một chuyện gì - một chuyện nào đó nàng mong đợi.
Nhưng... tám phần này lại khiến nàng vui vẻ đến mỉm cười tự mãn.
Có nên... đánh cược hay không?
Sau ca phẫu thuật dài tám tiếng, Tiểu Chu cùng ekip như muốn kiệt sức. Đinh Khống đói lả người, dựa dẫm vào Dịch Minh thúc mọi người: "Chúng ta mau đi ăn thôi, em đói lắm rồi Giáo sư!"
"Ừ!", Tiểu Chu mệt mỏi, chậm rãi đứng lên.
Không giống Giáo sư Trương mọi ngày chút nào nên Đinh Khống và Dịch Minh hết sức khó hiểu.
Thông thường sẽ là, sau những ca phẫu thuật căng thẳng, kẻ đốc thúc tinh thần mọi người và tươi cười rạng rỡ nhất chính là Trương La Chu. Tiểu Chu là người khiến cho bầu không khí mệt mỏi tan rã, thay vào đó là tiếp thêm sức mạnh tinh thần để mọi người cùng nhau làm việc hiệu quả hơn.
Mà hôm nay, kẻ tích cực lại biểu đạt tình trạng dưới cả mức tiêu cực, vô cùng thảm hại.
Trần Di hôm qua có nói chuyện nên phần nào đoán ra lý do mang gương mặt bi thảm của ai kia. Song, cô bác sĩ trẻ không gợi lại chút đỉnh để ghẹo cợt, trái lại giúp Giáo sư Trương xóa tan một chút nghi hoặc trong đầu hai thanh niên nhiều điều kia. Nàng nói: "Gì chứ Giáo sư đâu phải người máy, sao có thể không kiệt sức được! Mọi người đừng mang cái vẻ mặt dò xét đó nữa, mau dùng bữa trưa, quá giờ cơm rồi!"
May mắn Dịch Minh cùng Đinh Khống dễ dụ, đụng đến dạ dày liền gật đầu đồng thuận: "Đúng đúng! Chúng ta mau đi thôi! Giáo sư, nhanh lên!"
"Ừ!", Tiểu Chu thở dài đáp lại.
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa đánh động bốn con người trong phòng.
"Mời vào!", Trần Di nhanh miệng lên tiếng.
Cạch
"Tôi nghe nói mọi người chưa ăn trưa!"
"AAAA!!!! Tiền bối!!!!"
Tư Ninh Ninh được chào đón nồng nhiệt bởi mọi người trong khoa ngoại nhi.
Tiểu Chu gật đầu, mỉm cười với hậu bối mình: "Sao đây? Hối lộ?"
Tư Ninh Ninh bĩu môi, nâng túi đồ ăn đầy đặn hướng Tiểu Chu: "Tiền bối mau dùng bữa, chúng ta trễ hẹn rồi đấy! Mẹ em chờ lâu lắm rồi!"
"Biết rồi! Đi luôn thôi!",Tiểu Chu thản nhiên, lập tức tiến tới khoác vai Tư Ninh Ninh kéo ra ngoài.
"Ơ... tiền bối, phải dùng bữa đã!"
"Chưa đói! Cô cầm lái đó, tôi tranh thủ nghỉ ngơi chút!"
"N-nhưng...."
"Mấy đứa! Tôi ra ngoài, nghỉ chút rồi chăm sóc bệnh nhi của chúng ta đó!", cô hướng ba vị bác sĩ trẻ.
"VÂNG!!!!"
Thư kí La nhìn túi đồ ăn hãy còn nóng được Giám đốc Lã đưa tới trước mặt mình, ngơ ngác hoàn toàn không hiểu gì: "G-Giám đốc, đây là sao?"
Lã Hứa Lệ thôi nhìn về phía khoa ngoại nhi, cũng thôi nhìn hai người mới vui vẻ rời khỏi từ hướng đó.
Sắc mặt thật sự khó coi.
"Cậu ăn đi! Tôi mua cho cậu!"
Nói rồi không đợi người kia phản ứng, lập tức bắt thư kí La đón nhận "món quà" bằng ánh mắt nóng nảy rồi bỏ đi.
La Chí Bình ngơ ngác, lúng túng đến đáng thương: "G-Giám đốc... e-em ăn trưa rồi mà..."