Lý Nguyên vội tháo mắt kính, gương mặt già nua hiện một nụ cười thân tình. Ông đã nghe Lã Hứa Lệ báo về cuộc phẫu thuật, đích thân nhờ cậy ông thu xếp chỗ ở cho các vị bác sĩ. Lý Nguyên ban đầu muốn mọi người về nghỉ ngơi tại biệt thự nhà ông cho thoải mái, nhưng Lã Hứa Lệ khẳng định muốn một khách sạn tốt gần nơi phẫu thuật, ngẫm nghĩ thì đây rất hợp tình, không thể quyết liệt đem mong muốn cá nhân ra lấn át sự hợp lý này được.
Tiểu Chu cúi người 90 độ trước Lý Nguyên, dõng dạc chào: "Con chào ba!" rồi ngồi theo vị trí Lý Nguyên chỉ tới.
Đối với Tiểu Chu hiện tại, Lý Nguyên có sự hài lòng tuyệt đối. Thời gian Lã Hứa Lệ ở Trung Quốc, ông có theo dõi lý lịch của cô, trong lòng chỉ tiếc cô không phải đàn ông. Trịnh Nhất Quân lúc ấy trong mắt ông miễn cưỡng cũng có thể cho là tốt nhất. Nhiều sự phát sinh, trên bờ vực phá sản, để cứu cả mấy ngàn công nhân, ông chọn uỷ khuất tình yêu của con gái mình.
Ông không nghĩ Lã Hứa Lệ yêu sâu đậm đến vậy, một hai tháng ngắn ngủi, tình ngắn sẽ dễ quên nhưng không ngờ con gái mình thực thuỷ chung, lúc nào gặp mặt nàng cũng chỉ mang nét u uất đau đớn không buồn thu liễm lại. Lý Nguyên khi ấy đau xót, nhưng tính cách ông là vậy, không bao giờ để lộ ra uỷ mị hay quan tâm. Lúc ấy ông có hối hận, nhưng quả thực nếu có thể chọn lại, Lý Nguyên không thể làm khác.
Lý Nguyên chưa từng nghĩ Lã Hứa Lệ lý trí đến phi thường, chọn bảo vệ hạnh phúc của ông, tình bạn của ông để ôm bí mật cho riêng mình. Ông cảm thấy Tiểu Chu đúng là định mệnh của Lã Hứa Lệ, xuất hiện thật kịp thời, kéo một người lý trí thoát khỏi xiềng xích. Nếu Tiểu Chu không đến đất Mỹ, Lã Hứa Lệ vĩnh viễn không dao động, Lý Nguyên vĩnh viễn sẽ bị người bạn thân duy nhất của mình lừa gạt, sẽ không có sự thật nào được phô bày.
Giờ đây sau mọi chuyện, Lý Nguyên cũng có thể buông bỏ được lấn cấn giới tính của Tiểu Chu. Ông hết sức ưng ý, khẳng định lựa chọn của Lã Hứa Lệ thực sự rất tốt.
"Mai phẫu thuật đúng không? Ta nghe nói đó là một ca cực khó, con nắm chắc được đến mấy phần thắng?"
Lý Nguyên rót trà, Tiểu Chu mau mau chóng chóng muốn đón bình trà để phụ nhưng ông ra dấu không cần. Là vậy nên cô lại ngoan ngoãn đặt mông xuống ghế, nhanh tay ôm lấy chén trà vẫn còn khói trắng bốc lên nóng hổi.
"Chỉ một con số thôi thưa ba. Tình trạng ung thư của bà ấy tệ hơn mỗi ngày, con cũng muốn có thể bắt đầu sớm nhưng đội của con phải luyện tập trước vài ngày, để đến tận mai mới có thể phẫu thuật!"
Tiểu Chu nói sơ lược, chuyện chuyên môn không cần thiết dông dài, người nghe sẽ cảm thấy nặng nề, lại mù mịt như có sương bao phủ. Lý Nguyên từng đó cũng nắm được ca phẫu thuật ngày mai vì sao mà khó khăn, tóm cằm gật gù: "Là một trận chiến mệt mỏi đây... Nhưng dù sao cũng hãy cố gắng bằng hết khả năng!"
"Vâng, con nhất định sẽ cố gắng!"
Tiểu Chu nghiêm túc nghiêng người làm Lý Nguyên ngạc nhiên, sau đó phì cười: "Hahaha... Con có vẻ khá cứng nhắc với ta!"
"Dạ!? À... T-Tại con nghĩ ba là người rất quan trọng phép tắc!" Tiểu Chu bối rối gãi đầu gãi tai.
"Là khó tính sao?", Lý Nguyên giả bộ nhướn mày chọc lại cô.
"K-K-Không! Tuyệt đối không khó tính thưa ba!", Tiểu Chu muốn đổ mồ hôi. Cô chưa bao giờ đi gặp cha Lã Hứa Lệ mà thiếu nàng, đây là lần gặp riêng đầu tiên.
Tiểu Chu nghĩ về ngày say rượu được Lã Hứa Lệ kể lại, một vạn lời nói và hành động vô tư không phân định trước sau với "ba vợ" thì càng thêm muốn cắn lưỡi mà chết. Dù Lã Hứa Lệ hết sức thản nhiên, không coi đó là vấn đề nhưng cô liên tục tự trách cứ. Cô là sợ "ba vợ" ghét mình...
Mà Lý Nguyên cũng tương tự. Nghĩ về việc uỷ mị khóc lóc ỷ ôi, liên tục gọi Tiểu Chu là con dâu thì hết sức xấu hổ. Ban đầu không dám gặp riêng cô, khi Lã Hứa Lệ nói Tiểu Chu không nhớ gì hết mới yên tâm giống như buông bỏ được tảng đá lớn đè lên người. Ông và Tiểu Chu giống nhau, đều không biết hôm say quắc cần câu đó đã xảy ra chuyện gì ở khúc sau, hoàn toàn là được Lã Hứa Lệ kể lại. Sau này nếu có thẹn quá cũng chỉ vì nghĩ Lệ Lệ chọc ghẹo mình, thâm thâm thở phào vì Tiểu Chu không hay biết gì.
"Ta đúng là khó tính! Nhưng với người nhà sẽ khác biệt. Ta coi con là người nhà, những điều cứng nhắc, con hãy bỏ đi!"
"V-Vâng?"
Tiểu Chu ngớ người. Thấy Lý Nguyên khẳng định lại lần nữa lời mình nói bằng cái gật đầu và nụ cười mỉm thì cô mới biết là mình không nghe nhầm.
Tiểu Chu xúc động, hai tay siết lấy đầu gối. Cô thẳng lưng, môi bặm lại, nghiêng người hướng Lý Nguyên: "C-Cảm ơn ba đã giao Lệ Lệ cho con!"
"Cảm ơn gì chứ? Là ta cảm ơn con mới phải!", Lý Nguyên thở hắt một tiếng, vẫn cứng nhắc lắm... mà đỡ hơn chút rồi...
Ông đứng lên, tiến đến chỗ Tiểu Chu, vỗ vai cô một cái: "Ta cùng con đi đón Dương Dương rồi chúng ta đi ăn tối luôn. Con bé nhắc con suốt, còn nhiều hơn mẹ nó!"
Tiểu Chu nghe thấy Dương Dương mừng quýnh, lập tức đứng bật dậy: "Vâng!!!"
"Mà con cũng nhắn đồng nghiệp mình một câu, hôm nay ta thiết đãi các bác sĩ đến từ quê nhà mình một bữa thật thịnh soạn, bảo họ chuẩn bị sẽ có xe đến đón!"
"A... Cái này...", Tiểu Chu bối rối.
"Một bữa ăn chẳng đáng bao nhiêu, con còn định từ chối lời mời của ta sao?", Lý Nguyên giả bộ phật lòng.
"C-Con không! Con sẽ báo mọi người ngay!", Tiểu Chu cuống cuồng mở điện thoại.
"Tốt rồi! Vừa đi vừa nói tiếp! Đừng để Dương Dương chờ!"
"Vâng!!!"