Lã Hứa Lệ tròn mắt nhìn người mặc áo blouse trắng đang căng thẳng ma sát hai bàn tay vào nhau. Nàng khẽ thấy miệng người đó lẩm bẩm gì đấy, chắc chắn là những lời lẽ tự trấn an bản thân. Yêu người một đoạn thời gian như vậy, lần đầu tiên Lã Hứa Lệ thấy bộ dạng lúng túng lúc này của người ta.
Không biết là nên kinh ngạc hay buồn cười, có khi là cả hai, nhưng cái buồn cười lại chiếm phần biểu lộ trên khóe môi.
Cả xúc động cũng đọng trong đáy mắt.
Bao nhiêu lần tình cờ như vậy, kể cả đã xa cách, vẫn là một sự tình cờ.
Hôm nay khác hôm trước, đây là sự tình cờ đáng yêu thích.
"Lã phu nhân, ngài Trịnh nói sẽ đến muộn hơn dự kiến!"
Cô cái dạo đây thường đi theo Lã Hứa Lệ lên tiếng khiến nàng bất đắc dĩ phải chuyển ánh nhìn.
Là một thông báo không đáng bận tâm. Nhưng ít nhất, trong lòng Lã Hứa Lệ đang cảm ơn người đàn ông họ Trịnh kia. Nhờ anh ta, nàng hôm nay cũng có thể nhìn thấy gương mặt người ấy trên đất nước này. Bao nhiêu căng thẳng trước đó, thực sự có thể tiêu tan trong khoảnh khắc.
"Ừ!", Lã Hứa Lệ thản nhiên đáp lại.
Chính Lâm Ngọc - cô gái đi theo nàng cũng ngạc nhiên không kém trước sự tình này.
Lã Hứa Lệ thông thường trước mọi lời đề nghị, thậm chí thỉnh cầu của Trịnh Nhất Quân đều một mực từ chối dứt khoát nếu đó chẳng phải việc gì liên quan đến nàng, mà chỉ liên quan đến anh ta. Nên trong mắt Lâm Ngọc, Lã Hứa Lệ chính là người phụ nữ kiêu ngạo, không biết điều mặc dù cô ta thừa nhận nàng quá đỗi đẹp đẽ, lại tài giỏi.
Nhưng hôm nay rất khác. Lâm Ngọc hiện tại có suy nghĩ người phụ nữ ngồi cạnh cô là một người tốt. Cô rõ ràng điều đó bởi vì cuộc mô phỏng phẫu thuật ngày hôm nay liên quan trực tiếp đến mẹ ruột của Trịnh Nhất Quân. Những thứ đánh giá tiêu cực xấu xa trước kia vốn chẳng qua là bởi vì... người phụ nữ này không có yêu thích người đàn ông kia – Lâm Ngọc cho là vậy.
Cái ngạc nhiên lớn nhất lúc này chính là việc Lâm Ngọc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lã Hứa Lệ vừa nãy đã hiện nét vui vẻ.
Sâu xa hơn chính là ánh nhìn ấm áp và hạnh phúc, nó hướng về phía tay phải bên dưới, thậm chí còn chẳng hướng về phía sân bục chính...
Nhưng... vì sao?
Tiểu Chu tay tóm cằm, đôi mắt nhắm lại, tập trung hết sức.
Vừa nãy cô đã được nghe một loại sự kiện đã xảy ra với bệnh nhân Kris Wong. Điều đó vốn không lạ nhưng... nó khiến suy nghĩ liền mạch đó giờ của cô bị ngắt đoạn.
"Hôm qua cậu nhóc đã trốn khỏi bệnh viện để tìm chị gái. Nhưng chị gái cậu ta đã mất trong một tai nạn vì vậy.... lúc cứu được cậu nhóc thoát khỏi dòng xe, cậu ta khóc lóc thảm thiết và cơ thể co giật dữ đội, phải hai người mới ghìm được...Dù sao, tôi biết là đau đớn nhưng...chà, chỉ hi vọng cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, cậu nhóc vẫn còn nhỏ, còn cả một tương lai..."
Cậu ta băng sang đường? Vì sao?
Có thật cậu ta muốn tìm cái chết? Vì đau đớn? Vì quá mệt mỏi chống chọi?
Hay là...
Hàng chục câu hỏi hiện hữu trong đầu Tiểu Chu. Cô tập trung tuyệt đối, thu hẹp mọi thứ như là cả không gian này chỉ có mình cô vậy.
Hay là...
"Giáo sư Trương!"
Là...
"Giáo sư Trương La Chu!?"
Một cái huých thật mạnh từ phía Ngôn Lão Tử khiến cô bừng tỉnh - một lần nữa.
"C...Có tôi!"
Cả hội trường hướng ánh mắt về phía cô. Bắt đầu những tiếng bàn tán, rằng họ đoán già đoán non cô vừa ngủ gật, trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy – nên chủ quan cho rằng thiếu trách nhiệm tuyệt đối.
Nặng nề tóm gáy, gương mặt Tiểu Chu lúc này thực sự là khó coi, từng bước một tiến lên bục.
Tài liệu đã ở trước mặt, màn hình máy chiếu đã rõ ràng, mic cũng mang âm lượng đủ lớn.
Điều khiến cô dừng lại... có chăng chính là mớ suy nghĩ kia.
Những thứ phức tạp đan xen nhau, để rồi ngay khoảnh khắc một tia nắng vô tình rọi thẳng vào mắt cô khiến cô nhăn mày thực mạnh.
Để mà bừng tỉnh.
Giáo sư Trương bàng hoàng, bối rối lật lại những thứ tài liệu cô mang lên đây, những thứ ngày hôm nay sẽ quyết định tương lai của Lã Kiện.
Hình ảnh duy nhất trong đầu cô lúc này chỉ là tia nắng mới chiếu rọi tâm trí cô ban nãy, cũng là tia nắng sẽ thiêu rụi tất cả phán đoán đã in ngay ngắn trên tập giấy trong tay cô.
Cháy thành tro.
Tàn tro bay theo gió.
Biến mất.
"L...Là ảo giác!", Giáo sư Trương môi vẫn hơi run, ghé mic.
Giọng điệu tiếng Anh tuy không tốt nhưng bù lại, mọi người đều có thể hiểu.
Tiếng xôn xao đồng loạt nổi lên.
Người chủ trì khó hiểu, ông ta cũng đã bắt đầu lên tiếng: "Xin lỗi! Giáo sư Trương La Chu, đề nghị cô nói rõ ràng hơn!"
Tiểu Chu gật đầu, đẩy nhanh slide hơn: "Kết quả sinh tiết không có biểu hiện. Bệnh nhân nhiễm khuẩn hệ bài tiết nên tiến hành lọc thận. Bệnh nhân đã từng trải qua phẫu thuật cấy ghép tim nên thực sự việc mạo hiểm với việc cấy ghép thận sắp tới đã khiến cuộc mô phỏng này xuất hiện. Tôi cho rằng cuộc mô phỏng này không phải là tìm ra cách có thể khiến bệnh nhân khỏi bệnh, chính xác hơn, đây là cuộc tìm kiếm một đội ngũ bác sĩ có khả năng biến cuộc phẩu thuật mà tỉ lệ sống chỉ dưới 10% thành công. Tôi cũng như các đội Giáo sư, bác sĩ khác đã phán đoán giống nhau, tất cả chúng ta đều phán đoán dựa trên điều có thể nhìn thấy dễ dàng."
Dừng một chút, cô khẽ cười.
Một nụ cười thầm trách bản thân thật ngu ngốc.
Cũng là nụ cười... của một bác sĩ.
"Nhưng mà, bệnh nhân này không cần mạo hiểm với con số 10% sống sót nữa. Cậu nhóc này mắc bệnh Fabry!"
Cả hội trường lúc này thực sự muốn vỡ tung trước lời phát biểu ấy.
Lã Hứa Lệ giây phút nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, bất giác... một giọt ấm lăn dài trên gương mặt.
Nàng sau bao ngày, giọt nước mắt này chính là đỉnh cao của ân hận.
Lã Hứa Lệ nhớ về hết thảy những sự rung động của mình đối với Tiểu Chu, để rồi hình ảnh sau cùng chính là vẻ đau khổ của người đó trước sân bay – ngày nàng rời khỏi người ta.
Nụ cười này của Tiểu Chu, Lã Hứa Lệ biết rõ, khi nàng nhìn thấy nó, nàng không thể rời bỏ cô được.
Không thể kéo dài lìa xa này thêm nữa. Nàng đang chết dần chết mòn...
Hãy đưa em, rời khỏi nơi chết tiệt này...
Em muốn cùng người đi đến cuối đời...
Em không muốn gồng lên nữa!
Em thực sự đã rất mệt mỏi rồi...
Hãy tha thứ cho em...
Đừng... rời bỏ em...
Chu... Em xin lỗi... thực sự em đã lựa chọn sai lầm rồi...