"Tế bào mềm ở cổ bị sưng, nhiều khả năng có mủ ở bên trong.", Tiểu Chu ngừng việc xem xét tình hình bệnh nhi trên màn hình máy tính, nâng ánh mắt lên nhìn gia đình cậu nhóc.
Quần áo sờn rách, mùi tanh của cá biển vẫn còn đọng lại trên thân thể cặp vợ chồng trung niên kia. Giờ này hãy còn sớm, có lẽ họ vội vã kết thúc việc buôn bán ngày hôm nay để đưa con trai đi khám bệnh – Tiểu Chu đánh giá trong đầu.
Họ biểu đạt đau lòng tột cùng, nhất thời không biết nên nói sao.
"Trước đây anh chị có thấy cậu nhóc có biểu hiện gì kì lạ không? Đau rát, khó chịu ở yết hầu? Phần cổ?", Tiểu Chu nhẹ nhàng hỏi han.
"C-Chưa từng thưa bác sĩ. Hôm nay Gia Minh đột nhiên rất khó khăn trong nói chuyện, gương mặt nhăn nhó nên chúng tôi mới mau chóng đưa thằng bé đến đây, không ngờ...", người mẹ nước mắt lưng tròng nhanh chóng đáp lại.
Tiểu Chu ngạc nhiên nửa giây, bất ngờ đánh mặt sang đối mắt với cậu nhóc tên Gia Minh.
Cái bặm môi của cậu nhóc đã đập vào mắt Tiểu Chu.
"Không phải lần đầu bị đau đúng chứ, Gia Minh!?", Tiểu Chu nhíu mày.
Nghe đến tên lập tức giật mình. Cậu nhóc kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc của cô lúc này lại khiến cậu bỗng trở nên sợ hãi mà mềm nhũn: "C-Cháu..."
Tiểu Chu nhìn sự sợ hãi kia lập tức thôi vẻ mặt nghiêm túc lúc này. Cô thở dài trong lòng một tiếng, chỉ một chút, cô đã nở nụ cười.
Nụ cười miễn cưỡng đến nhợt nhạt.
Nâng tay, xoa đầu Gia Minh: "Được rồi, ta hiểu rồi!"
Giáo sư Trương đứa ánh mắt về phía Đinh Khống, phân phó thận trọng: "Lấy máu và chụp phần cổ của cậu bé!"
"Vậy còn kháng sinh thì sao, Giáo sư!?"
"Trước khi có kết quả thì tạm thời dừng dùng kháng sinh. Thúc giục bên làm xét nghiệm, sớm có kết quả giúp tôi!"
"Rõ!"
Đinh Khống nghe lệnh lập tức rời khỏi phòng khám.
Tiểu Chu hướng ánh mắt trở lại đối diện ba mẹ Gia Minh, vừa an ủi vừa ẩn giấu ái ngại: "Ngày mai anh chị hãy đưa cháu quay lại, tuyệt đối giữ ấm cổ họng cho cậu bé và không được ăn những đồ cay nóng, hay quá cứng. Có kết quả tôi lập tức tổ chức công tác điều trị!"
"V-Vâng, cảm ơn bác sĩ..."
Lã Hứa Lệ ngày hôm nay đến dự một lễ tang. Người nhà nhân viên nàng đột ngột qua đời, nhân viên đó lại rất tận tụy nên nàng đương nhiên phải tới chia buồn.
Ngay cả chút thời gian rảnh rỗi này, đầu nàng cũng cảm thấy quá tải bởi rất nhiều vấn đề.
Có một vài việc khá suôn sẻ, một vài việc lại chẳng đâu vào đâu nên Lã Hứa Lệ gần đây khá nhức đầu nghĩ suy.
Cốt lõi của những vấn đề gây khó chịu lại do chính một người phụ nữ gây nên.
Nếu ngày đó, nàng không gặp, cũng không nghe mấy lời của Giáo sư Trương trong Pub, có lẽ, mọi chuyện vẫn không mấy đáng bận tâm.
Nàng đang cố hỏi bản thân: rốt cục mình là người thế nào? Rốt cục vì sao lại cư xử với người ta như vậy? Và không chỉ mỗi Lã Hứa Lệ thấy mình thực sự kì lạ mà ngay cả chính đối phương cũng thẳng thắn bộc bạch ra, ngay trước con mắt kinh ngạc của nàng, trong sự khó chịu của người ta.
Kì lạ nhất chính là, nàng chỉ cư xử như vậy với mình Giáo sư Trương La Chu.
Khi có thể thoải mái bước tới, nhưng lại như sợi xích bị kéo căng, kìm hãm bước chân, rốt cục cũng phải dừng lại.
Dừng lại, ngẩn ngơ, nuối tiếc...
Nhưng Lã Hứa Lệ không rõ vì sao lại như vậy...
"Bạn" – từ này được thốt ra từ chính miệng đối phương.
Lã Hứa Lệ không biết đã bao nhiêu lần ngẩn người, trùng xuống khi từ đáy lòng thừa nhận: thì ra mình cũng muốn làm bạn với người kia.
Cuối cùng thì tại sao lại không thể làm bạn?
Có phải vì rào cản trong công việc?
Có thực sự là do công việc hay không...?
Lã Hứa Lệ thực sự cũng không biết nữa.
"Giám đốc, cảm ơn chị đã đến đây!", nhân viên kia cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe hơi nhìn Lã Hứa Lệ rồi cũng đổi tầm nhìn xuống mặt đất.
Lã Hứa Lệ biểu đạt như mặt hồ lặng thinh, khi nhìn lên tấm di ảnh đặt ở quan tài, một chút đau buồn lại hiện lên đuôi mắt.
Là hoài niệm và tưởng nhớ.
"Bác ấy đã đến một nơi tốt hơn. Sinh tử là lẽ thường tình, hãy cố gắng trong khoảng thời gian này, mọi thứ sẽ ổn thôi, rồi cậu sẽ nhận thấy: hóa ra mẹ vẫn luôn ở bên chúng ta như vậy!"
"... E-Em..."
Người đàn ông nén nước mắt, bặm môi cảm kích nhìn Lã Hứa Lệ.
"Được rồi! Tôi xin phép!"
"V-Vâng, cảm ơn chị... Giám đốc!"
Lã Hứa Lệ gật nhẹ đầu rồi bước ra khỏi nơi ngập tràn buồn đau.
Bỗng Lã Hứa Lệ dừng chân, nâng mày một chút rồi nhìn lên bầu trời.
Nàng nở nụ cười nhẹ khi nhìn những đám mây kia, nửa phút sau, Lã Hứa Lệ mới bước tiếp, chính thức rời khỏi lễ tang.
Con biết mẹ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ con. Mẹ à!
Thời tiết mùa xuân, dù là kẻ khóc người cười, vẫn là một màu hồng tươi sáng...
Tiểu Chu liếc nhìn quyển lịch trên bàn làm việc, đuôi mắt thoáng buồn nhưng rất nhanh trở lại bình thường khi nghe tiếng bước chân tiến về phía mình mỗi lúc một rõ ràng.
"Giáo sư, đã có kết quả xét nghiệm và hình ảnh!", Đinh Khống gấp gáp. Tiên Hiệp Hay
Tiểu Chu gật đầu đón nhận tệp kết quả trong tay cậu bác sĩ họ Đinh, bốn người tại phòng làm việc này chụm đầu vào cùng nhau xem xét.
Tiểu Chu quan sát hình ảnh được soi từ cổ họng bệnh nhi Gia Minh, tỉ mỉ từng chút, mỗi lần đưa đồng tử lại một phân tích rất dài trong đầu.
"Có vẻ giống mủ bọc bình thường!", Trần Di lên tiếng, đánh tan sự im lặng.
"Ừ nhưng vị trí hơi khác thì phải!", Dịch Minh khẽ nhăn mày, chỉ vào phần vị trí cậu ta nói tới.
"Tôi nghĩ giống với viêm hạch bạch huyết rồi dẫn tới xuất mủ hơn!", Đinh Khống phán đoán.
Không hẹn, cả ba người đều nhìn về phía Giáo sư Trương sau những quan điểm mình mới nêu ra.
"Giáo sư, bệnh nhi này..."
"Ừ, khá nghiêm trọng đấy!", Tiểu Chu thở dài, tông giọng hết sức nặng nề.