Bốn ngày nay Lã Hứa Lệ có phần né tránh Tiểu Chu vậy mà lúc này vô tình gặp trong thang máy hành xử của hai người có chút đảo lộn.
Giáo sư Trương thông thường nếu chỉ gặp riêng Lã Hứa Lệ, tỉ dụ như hoàn cảnh giống hôm nay, sẽ trưng nụ cười toe toét cùng vài câu hỏi han quan tâm, mặc kệ vẻ lạnh nhạt của đối phương.
Song, ngày hôm nay Tiêu Chu không những không mở lời nào, trái lại còn có ý gấp gáp lảng tránh nàng.
Người phụ nữ tinh ý nào đó hiển nhiên phải nhận ra cái lạ lùng này của cô.
Lã Hứa Lệ là người chủ động né tránh, vậy mà giờ nhận ra người này cũng có ý tứ tương tự thì hình thành không cam lòng.
Và vì khó chịu nên đương nhiên Lã Hứa Lệ sẽ mở lời trước, bằng một câu chuyện hơi ngoài lề: "Tôi nghe nói Giáo sư ngày hôm qua lại gây sự với Trưởng khoa Khương!"
Tiểu Chu giật mình khi nhận ra Lã Hứa Lệ hôm nay đã chủ động hỏi han. Tâm trạng đúng là tốt hơn hẳn.
Liếc sang người bên cạnh, thấy nàng chẳng có thái độ bận tâm, dường như chỉ hỏi cho có nên từ vui vẻ trở thành càng thêm buồn chán.
Tôi tưởng cô quan tâm tôi chứ...
Nghĩ là vậy, nửa khắc sau Tiểu Chu cũng giật mình thêm lần nữa: t-tại sao mình lại nghĩ như vậy...? K...không được nghĩ như vậy, chết tiệt!!!
"T-Tôi vs ông ta có chút không hòa hợp!", Tiểu Chu bối rối trả lời.
Lã Hứa Lệ nhướn mày, mang ánh mắt của một Giám đốc Bệnh viện uy nghiêm: "Đó đâu phải lời giải thích xác đáng!?"
"A...T-T-Tôi...", Tiểu Chu tiếp nhận ánh mắt nghiêm khắc của Lã Hứa Lệ thì đột ngột đỏ bừng mặt mũi, thiếu một chút nữa có khi toát mồ hôi.
Lã Hứa Lệ có khó hiểu nhưng coi như giả mù giả điếc, lý lẽ về hành động lúc này của Giáo sư Trương quá đỗi phức tạp. Vừa khiến nàng tức giận, lại vừa khiến nàng bận tâm.
Lắp bắp cái gì chứ!?
Cô đối với tôi đâu phải loại tình cảm đó? Sao cô cứ phải hành xử như vậy....???
Hành xử để khiến tôi tự mình đa tình...
Đồ đáng ghét!
"Nhiều tuổi rồi tốt nhất đừng hành xử như trẻ con, sẽ khiến mọi người không hài lòng!"
Cửa thang máy mở, Lã Hứa Lệ thản nhiên bước ra trước, không quên gật nhẹ chào người ở lại.
Tiểu Chu tròn mắt, nhìn bóng lưng xa dần.
Cuối cùng, cô cũng trầm ngâm. Là suy nghĩ về những lời ban nãy của người kia.
Đâu có là gì, không phải quá quen thuộc rồi hay sao? - đáng ra là vậy. Nhưng lời này lại là lời của Lã Hứa Lệ, một người phụ nữ khiến cô rối tung trong hỗn loạn cảm xúc của chính mình.
C-Cô ấy... không thích người có tính cách như mình!???
Trần Di nheo mắt nhìn Giáo sư Trương bá đạo. Mời uống café đã rất lạ lùng, hiện tại còn hỏi một câu lạ lùng gấp bội: "Tính cách của tôi có vấn đề gì sao?"
Không biết trả lời ra sao đã đành, song nhìn vẻ khổ sở của Giáo sư Trương khiến bác sĩ Trần càng lúc càng không hiểu nổi: "Đâu có vấn đề gì!?"
À, nói ra lại muốn tự vả một cái thật đau.
Trần Di dứt câu liền bặm môi, dứt khoát nâng ánh mắt nhìn hành động tiếp theo của người đối diện.
Thay vì một hành xử quen thuộc nào đó như trước kia, Giáo sư Trương lại làm vẻ mặt khiến Trần Di nghĩ: Giáo sư bị ma nhập hay sao?
Tiểu Chu chau mày, không hài lòng với câu trả lời này: "Tôi là muốn nghe tư vấn thật lòng. Nhìn mặt cô là tôi biết nói dối rồi! Không sao, tôi chịu đựng được, cô cứ nói đi!"
Trần Di ngẩn ngơ, dò xét thêm nửa phút mới gật đầu thuận ý: "Vậy nếu Giáo sư thực sự muốn biết..."
Hít một hơi thật sâu...
"Giáo sư bản chất bụng dạ rất tốt, mọi người đều rõ. Chỉ có điều Giáo sư nóng tính và quá thẳng thắn, nếu gặp ức chế hoặc căng thẳng thường không kiểm soát được lời nói và hành vi. Mà những lúc như vậy thì Giáo sư rất tệ hại, lại còn trước con mắt của nhiều người, nên tệ lại càng thêm tệ."
Trần Di nói hết sạch những thứ mình nghĩ. Khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Chu thì có chút quan ngại.
Sao Giáo sư... thực sự không giận gì sao?
Tiểu Chu gật đầu tiếp nhận nhận xét về bản thân: "Vậy tôi không được yêu thích là vì đó sao?"
Trần Di giật mình, gấp gáp xua tay phản đối: "K-không phải như vậy! Chị nói gì vậy? Bọn em rất yêu quý và kính trọng chị mà!"
Tiểu Chu "ha" một tiếng khó hiểu, lập tức phủ nhận dụng ý của mình: "Tôi đâu có nói các cô, tôi nói người khác!"
Bác sĩ Trần "à" lên một tiếng trong lòng. Cô bác sĩ trẻ trầm ngâm quan sát Giáo sư Trương lần nữa, thấy rất nhiều nét kì lạ thì nhoẻn miệng cười mang hàm ý thâm sâu: "Sao vậy Giáo sư Trương bá đạo? Rốt cục người khiến chị trở nên kì lạ như hiện tại là ai đây?"
Tiểu Chu đỏ bừng mặt mũi, không làm gì cũng muốn mắc nghẹn ở cổ họng.
Húng hắng ho mấy tiếng: "Đ-Đâu có ai! C-c-cô nói gì lạ vậy?"
Vốn chỉ là nói bóng gió, không nghĩ lại trúng đến mười phần vẹn mười nên điều này làm Trần Di bật cười rất vui vẻ: "Hahaha... Nga~ Lần trước đã mừng hụt, lần này hi vọng không nhầm lẫn nữa. Giáo sư, chúc mừng chị, dường như chị đã biết rung động là gì rồi đó!"
"R-Rung...rung động!? Mà...c-chúc mừng cái gì?", Tiểu Chú thẹn đến đỏ bừng mặt mũi.
"Thì đó, chị đã muốn biết bản thân mình ra sao trong mắt người khác, không phải cũng vì một người hay sao? Đã là vậy, tức là rung động, cũng là có tình cảm. Là lẽ đó, em rất vui, chúc mừng là lẽ tất nhiên."
Mỗi một cuộc nói chuyện đều hiện hữu một sự mới mẻ.
Đâu đó trong đầu vất vưởng vài lời giáo huấn từ radio trên ô tô mà thỉnh thoảng Tiểu Chu có nghe được. Những thứ trước kia đối với cô thật buồn tẻ, giờ đây thực sự lại như đạo lý mà cô muốn đào sâu hiểu rộng.
---Tình yêu giống như nghe một khúc nhạc. Có mở đầu, có cao trào rồi cũng có lắng đọng. Tình yêu vĩnh cửu chính là việc sẽ không bao giờ muốn ngừng nghe khúc nhạc đó và mỗi khi lặp lại bản nhạc lại mang một màu sắc mới, không lần nào giống lần nào, không chán nản, tẻ nhạt, bất kể đó là khúc nhạc vui hay buồn, đều sẽ khiến ta thả hồn và ngẩn ngơ...---
Mình... thực sự rung động sao???