Trịnh Khởi cố gắng đọc - hiểu những thứ vị giáo sư nào đó đang ghi chép. Từng từ từng chữ lúc này đúng là biến nàng trở thành cô gái ngu ngốc thực sự.
Tiếng thở dài của cô gái phiền nhiễu nào đó càng lúc càng rõ ràng. Đến lần thứ tám, cô không chịu nổi, liền ngừng bút.
Người kia thấy động tác đã ngưng, ngơ ngác ngẩng mặt lên. Để rồi bắt gặp ánh mắt dò xét của cô.
Cả cái nhíu mày nữa.
"Cô không yên lặng được sao?", Tiểu Chu mang ánh mắt có chút nghiêm khắc.
Trịnh Khởi giả bộ ngạc nhiên đến mức bắt đầu diễn vở kịch "oan uổng".
"Em đâu có làm ồn? Đâu có nói gì?"
Tiểu Chu gõ đầu ngón tay lên màn hình điện thoại, nhăn nhó nói: "Cô nhìn đi, cô sang nhà tôi được 10 phút mà thở dài đến tám lần. Cô thậm chí còn không thay dép, mang đôi dép màu hồng loè loẹt gớm ghiếc của cô vào tận phòng tôi. Chưa hết, cô rõ ràng sang làm phiền tôi, mà cô không mang chút gì "đút lót" sao? Cô muốn gì? Rốt cục muốn gì?"
Trọng điểm chính là không có mồi nhậu đút lót vị Giáo sư nào đó...
Trịnh Khởi nom bộ dạng người ấy lúc này, thực sự rất vui. Nàng bật cười, tay vô thức nâng lên xoa mái tóc ngắn của cô: "Chị thực sự trẻ con đấy, đồ nhỏ mọn!"
Có những hành động, quen thuộc đến lạ kì.
Tiểu Chu bất động mấy giây, cảm nhận bàn tay mềm mại đang dịu dàng với mình đến vậy, là vậy nên dù không muốn thì quá khứ từ đâu vẫn lóe lên trong đầu cô.
Rồi vô tình quá khứ cũng dẫn dắt nụ cười của cô, nụ cười của hiện tại.
Hiện tại tỏa sáng.
"Chị cười gì vậy?"
Tiểu Chu khéo léo không để đối phương biết mình mới bị thu hút vào suy tư. Cô nhún vai, tay nâng lên, nắm lấy bàn tay nàng.
Hạ xuống.
Rồi buông.
"Tôi cười vì sự bất lực của bản thân lúc này. Bị một cô gái thua mình 7 tuổi xoa đầu. Thật nhu nhược!"
Trịnh Khởi nhìn xuống bàn tay mới buông bỏ bàn tay mình. Nàng hiện ưu phiền trong đôi mắt, nhưng lại rất nhanh lạc quan trở lại.
Nếu nàng không lạc quan thì còn vực dậy được ai nữa?
Trịnh Khởi cố cười đến yếu ớt, nói: "Nếu đã nhu nhược đến vậy, thì thêm một chút nữa, chị thấy sao, bác sĩ?"
Giáo sư Trương đã vô số lần nhìn thấy nụ cười của tiểu thư họ Trịnh, nhưng lần này cô cảm nhận được sự khác biệt khó nói.
Không còn lém lỉnh, vô tư hay muốn gây chuyện hay chọc ghẹo cô nữa. Nụ cười lúc này, ít nhất cô biết... không phải vậy.
Lần đầu tiên...
Cô có thể cảm nhận, vui vẻ này của Trịnh Khởi chứa phiền muộn.
Mà, có thực sự chỉ ngày hôm nay? Hay mọi ngày đều vậy, chẳng qua là cô chẳng chú tâm đến?
Tạm thời mọi thứ đều vô nghĩa, chỉ biết rằng, lúc này...
Cô không hề muốn thấy nó.
Tiểu Chu chẳng muốn thấy ai thảm hại tựa như mình. Như vậy cũng chẳng khác nào đang soi gương.
Một cảm giác thật sự nhức nhối. Tiểu Chu thừa nhận cô đang soi gương, nụ cười kia chính là phản chiếu thứ-vui-vẻ thường ngày của cô, ngày qua ngày.
Tiểu Chu hoàng nhận ra để tự trách mình: tại sao lại để mọi người thấy góc yếu đuối của bản thân?
Tại sao đến giờ mới tự hỏi?
Nhưng tại sao... cô ấy lại buồn?
"Cô nói xem!?"
Không vặn vẹo nhăn nhó.
Chỉ đơn giản là một câu hỏi thật bình thường.
Đây như một điểm nhấn mới trong mỗi cảm xúc thuộc về mỗi người. Về phần Tiểu Chu, cô là đang xuôi theo cảm xúc của Trịnh Khởi.
Cô thực sự đang muốn nhu nhược với cô gái này...
"Tôi muốn ngủ ở đây. Tôi sẽ không làm phiền chị!"
"..."
Hết câu nàng liền gối lên mặt bàn.
Tiểu Chu ngẩn người. Vẻ mặt căng thẳng tự tạo ban nãy đã tan sạch.
Nửa phút ngơ ngác như vậy, cô dần dần cũng có thể trở lại thực tại. Cô ngoái lại đằng sau, sau đó quay trở lại phía Trịnh Khởi, tay nâng lên chỉ ngược về phía sau: "Cô có thể ngủ lại đây, nhưng sao lại nằm trên bàn làm việc? Tôi có giường đằng sau, thậm chí còn gọn gàng đến vậy. Cô không hài lòng sao?"
Trịnh khởi vớ lấy cánh tay đang nâng lên của người đó. Nàng nhẹ nhàng, cũng nhanh chóng, nắm lấy một bàn tay. Hoàn toàn không để tâm đến những chuyện gì nữa...
"Nếu nằm trên giường tôi không thể làm được điều này. Tôi cũng không thể bắt chị bỏ công việc để chạy lại giường cho tôi nắm tay nên cứ như này đi. Tôi thấy vậy là tốt nhất!"
Nếu là những lần khác, có lẽ, cô thực sự đã thu cánh tay mình về.
Ngày hôm nay, khi nghe tông giọng mệt mỏi này của Trịnh Khởi, cô quả thực sự... không nỡ.
Cứ nghĩ cái thứ cảm xúc cao trào nào đó đã thực sự tan biến, không còn thuộc về mình.
Cứ nghĩ mọi thứ đã hóa thành tàn tro, bay theo sự vô tình của người ở quá khứ.
Nhưng, dường như, nó đang trở về.
Là mơ hồ, là chẳng rõ nét, nhưng lại khiến sỏi đá như muốn mềm nhuyễn.
Tiểu Chu thực sự đã bị thuyết phục bởi một lời vô lý, thậm chí mối quan hệ này còn ở mức chẳng nên tồn tại thứ hành động kì lạ ấy, vậy mà cô vẫn xuôi theo.
Một bầu trời mâu thuẫn, để rồi, nó khiến cô cũng phải mỉm cười.
Mỉm cười khi nhìn thấy mái tóc người con gái đó cố ý rũ xuống, muốn che đậy nét thẹn thùng.
Mỉm cười khi biết bàn tay mình đang bị ai kia gắt gao nắm lấy.
Mỉm cười khi biết bản thân thực ra... vốn đã nên đem quá khứ vào quên lãng từ lâu.
Hằng đêm cô luôn mong muốn người đó quay về, mỗi ngày trôi qua là một nỗi nhớ, từng giờ từng phút là thống khổ...
Hôm nay, thực sự có một cánh cổng mới.
Một cánh cổng giúp cô thoát khỏi nơi quái quỷ mang tên "quá khứ".
Cảnh cổng, mang tên "hiện tại".
Nhưng có thực sự mọi thứ là như vậy hay không? Hay Tiểu Chu chỉ là đang tự an ủi bản thân, cũng là đang tự lừa dối chính mình....???
"Giữa việc nắm tay tôi và nằm ngủ khó khăn trên bàn làm việc, với việc tôi sẽ nắm tay em và ở cạnh em cho tới khi em ngon giấc trên chiếc giường kia. Em đủ khôn ngoan để lựa chọn, đúng chứ!?"
Trịnh Khởi mở căng mắt, lập tức bật dậy.
Nàng hấp háy môi, thực sự không thể thốt thêm lời nào.
Cái nhướn mày đắc ý của cô, so với mọi ngày, ngày hôm nay không còn là sự vui sướng khi đấu khẩu thắng nàng nữa.
Hôm nay nó rất... khác biệt.
"V...Vậy...."
"Sao?"
"Cứ theo... phương án B đi!", Trịnh Khởi ấp úng, nàng đứng dậy thật nhanh rồi xoay người.
Nàng không muốn người ấy nhìn thấy giọt nước mắt trẻ con lúc này của mình.
Giọt nước mắt của kẻ thực sự đang yêu...
Và....
...nhận được tín hiệu của sự hồi đáp...