"Nhưng em có cái tôi rất lớn và có cá tính riêng của mình. Em sẽ không hết hận người đàn ông đó, cũng sẽ đường đường chính chính chiếm lấy bệnh viện của ông ta. Mục đích của em luôn rõ ràng, mục tiêu của em đề ra luôn luôn đạt được. Đó là sự kiêu ngạo của em! Chu hiểu chứ!?
"V-Vâng... Tôi... Tôi hiểu... Ha...ha...ha... Hiểu mà... Hiểu mà...."
"Tốt! Giờ ngủ đã, mai có rất nhiều việc cần giải quyết!"
"N-Ngủ sao? Ánh mắt khi nãy của em rõ ràng có mang ý ấy ấy, sao lại ngủ??? Lệ Lệ!? Lệ Lệ???"
"Ồn quá!"
"Lệ Lệ? Em ngủ thật sao? Này... này!!!"
Đồ ngốc!!!
*-*-*-*-*
"Em dâu, tối qua ngủ không ngon sao?"
Tống Mẫn cao giọng chọc ghẹo khiến Lã Hứa Lệ đỏ bừng mặt. Thực sự tình ngay lý gian, gương mặt mệt mỏi là do tối qua có "trận" khóc thảm nào đó, chứ không hề giống như cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu Tống Mẫn lúc này. Mà có mồm năm miệng mười cũng rất khó có thể thanh minh, là thế nên Lã Hứa Lệ chọn cách đổi chủ đề, mặc cho Tống Mẫn cười đắc ý tự cho là mình nói trúng tim đen đối phương.
"Bác gái nói chốc nữa sẽ ra ngoài mua đồ, ba người chúng ta sẽ cùng đi!"
"Ai nha, Giám đốc Lã cũng thật biết né tránh chủ đề hay ho nga~" Tống Mẫn cười cười, biết mình đã thắng thì cũng không có ý định ghẹo người phụ nữ hiện đang mang gương mặt của trái cà chua thêm, gật đầu tiếp lời: "Mà mẹ đang đắn đo lắm đấy nên hai người cũng phải quyết định thật sớm!"
"Đắn đo? Có chuyện gì sao?" Lã Hứa Lệ dừng tay, gấp gáp nhìn sang phía Tống Mẫn.
"Nhìn mặt cô kìa? Đâu phải là đổi ý không cho hai người kết hôn chứ!?" Tống Mẫn lần nữa bật cười, trong đầu còn đang vô cùng thích thú khi năm lần bảy lượt được diện kiến vẻ mặt "bất ổn" của người phụ nữ được mệnh danh là "băng sơn mỹ nhân" danh bất hư truyền.
"Vậy... là chuyện gì?" Lã Hữa Lệ đỏ mặt lại thêm đỏ mặt, cố thay đổi ánh nhìn để chữa thẹn.
"Hahaha... À thì là..."
"Là việc tiền bối và đứa ngốc kia sẽ ở đâu sau khi kết hôn đó!"
Trương La Hưng hóng hớt từ bao giờ đã bước tới gian bếp. Đồ ăn thơm phức bốc lên phòng khiến anh không chịu được mà phải chạy xuống tận đây mà thưởng thức vụng trộm.
Trương La Hưng bốc lên miệng chút điểm tâm cho bữa sáng, vừa nhai đồ ăn vừa hướng Lã Hứa Lệ đang khó hiểu nhìn mình mà giải thích: "Mẹ mấy nay đang tìm mua một căn nhà rộng hơn vì mẹ muốn tất cả chúng ta ở chung một nơi nhưng mọi người từ chối việc để mẹ tự quyết, muốn tiền bối và Tiểu Chu lựa chọn xem ra riêng hay ở chung với mọi người!"
"Là vậy, lát nữa mẹ sẽ hỏi. Mẹ rất thoải mái nên đừng nghĩ vì sợ làm bà buồn mà lựa chọn điều mình không thích!" Tống Mẫn nháy mắt với Lã Hứa Lệ, rồi nhăn mày nhìn sang Trương La Hưng: "Cậu còn đứng đó ăn vụng? Mau chuẩn bị bát đũa!"
"RÕ!!!"
Lã Hứa Lệ cười bất lực trước bộ dạng hớt hả của Trương La Hưng, sau đó nàng trầm ngâm, bắt đầu rơi vào suy tư.
Quả thực mình chưa hề nghĩ đến, nhưng mà...
"Hai con gái, đào tạo thêm đứa ngốc này nữa! Con gái lớn từng này, chỉ biết ăn, không biết làm!!!"
"Á, Á, Á... Mẹ... nhẹ... nhẹ tay... đứt tai..."
Mẹ Lương tóm tai Tiểu Chu, vô tình "quẳng" cô vào trong bếp. Không gian này lại nổi lên một trận cười đan xen với những lời mắng nhiếc không chút khoan hồng nào đối với Giáo sư Trương bá đạo. Truyện Nữ Cường
Nhưng mà, mình đã có quyết định rồi...
Điều mình thực sự mong muốn...
"Thưa bác, con muốn sau khi kết hôn sẽ được sống chung cùng mọi người như vậy!"
Mẹ Lương tròn mắt nhìn Lã Hứa Lệ. Một lời chẳng liên quan nhưng kèm thêm ánh mắt long lanh hạnh phúc lúc này của nàng khiến mẹ Lương sau nửa phút bất động chính là xúc động dâng trào.
"T-Thật sao? Con nghĩ kĩ chưa?"
"Con đã nghĩ rất kĩ!"
Tiểu Chu hé miệng nhìn Tống Mẫn, rồi hai người phụ nữ lại nhìn về phía mẹ Lương đang ôm lấy Lã Hứa Lệ.
Cuối cùng, hai người bạn thân – cũng là em chồng chị dâu nở nụ cười với nhau.
"Cậu có một cô bạn gái rất tốt đấy!"
"Tôi biết, là vậy nên tôi mới yêu em ấy mà!"
"Dẻo miệng lắm! Nhân lúc này trốn ra ngoài đi, đừng để mẹ tóm được nữa!"
"Đã rõ! Vậy không gian bếp núc phức tạp này, trăm sự nhờ ba người phụ nữ đảm đang, "tiểu nữ" xin cáo lui!"
"Không tiễn!"