Chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng nhưu thế, hỏi một câu hỏi lạ.
"Không có gì...... Về nhà......" Dương Xuyến Xuyến đơn giản đáp lại một câu, rồi sau đó, tiếp tục đi lên trước.
"Ừ?"
Tô Cảnh Lương đi nhanh vài bước, lập tức đứng ở trước mặt Dương Xuyến Xuyến,ngực gần như chạm vào trán Dương Xuyến Xuyến, sợ tới mức Dương Xuyến Xuyến đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lại nhìn đến đôi mắt này của Tô Cảnh Lương, chảy theo dòng cảm xúc buồn bã.
Không nói gì.
Bộ dáng cực kỳ yên tĩnh.
Tô Cảnh Lương nhếch môi một cái, đầu hơi nghiêng sang một bên, sau đó, thản nhiên nói: "Ta đưa ngươi về."
Cái gì đều không có hỏi.
Dương Xuyến Xuyến kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Cảnh Lương.
Lại phát hiện, hắn đã nhẹ dắt tay mình, cảm giác lạnh lẽo.
Không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Chỉ là lôi kéo nàng, từ từ hướng về cầu bên kia đi đến.
Dương Xuyến Xuyến cũng không nói gì, nàng có phần không hiểu nổi tháy tử này.
Vừa rồi rõ rang thái tử, xa cách nàng như vậy.
Hiện tại lại vô cùng thân thiết dắt tay nàng, đưa nàng đi.
Dương Xuyến Xuyến muốn thoát khỏi tay mình, nhưng, đáy lòng,không hiểu sao có vài phần quyến luyến.
Hai người, không nhanh không chậm, đêm khuya trên đường, từng chút từng chút tiêu sái.
-----------------------------------------------------------
Lòng Tô Cẩm Lý rất loạn.
Hắn không biết chính mình vì cái gì, lại không khống chế được như thế, thiếu chút nữa muốn nữ tử kia.
Nhưng mà, đáy mắt nữ tử đó lóe lên buồn bã, vẫn lại là thâm sâu đau đớn ánh mắt hắn.
Cho nên, hắn mới có thể đem nữ nhân kia, cho về nhà.
"Vương gia......"
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Trương quản gia.
"Làm sao vậy?" Tô Cẩm Lý không để cho hắn tiến vào, chỉ là vài phần lười biếng hỏi một câu.