Vậy mà từng nữ nhân một, chỉ vì vài khuyết điểm mà bị Vương gia nhẫn tâm vứt bỏ!
"Một người cũng không còn hả?" Tô Cẩm Lí nở nụ cười nhạt, ánh mắt khẽ dời, giọng nói vẫn bình thản như trước.
Vui buồn không lộ ra mặt.
"Nếu đã như vậy, chỉ sợ lão Vương phi vẫn không chịu buông tha."
Vương gia trầm tư một lát, dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn liền nói, "Tới Diệp Thành đi, hiện giờ nơi đó trăm hoa đua nở, thừa dịp này ta trốn cho xong, cứ nói tâm trạng bổn vương không tốt, ra ngoài giải sầu."
~Thượng Hải.
Trong ngôi biệt thự xa hoa của nhà họ Dương, mùi hương thanh mát từ khu vườn chầm chậm lan tỏa.
Phòng khách to lớn được trang hoàng rực rỡ, lộng lẫy vô cùng, khắp nơi đều có những bức tranh sơn dầu vô giá và đồ sứ quý báu. Hai hàng người hầu đứng lặng yên. Đàn ông mặc Âu phục màu đen, phụ nữ mặc đồng phục váy đen. Tất cả bọn họ đều nín thở, cúi đầu, chào đón cô chủ đang từ trên lầu đi xuống - Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến mặc Âu phục màu trắng, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhạt. Cô bước từng bước một để xuống lầu.
Người hầu ở dưới nhà đồng loạt căng thẳng.
Dương Xuyến Xuyến lạnh lùng lướt qua hàng người hầu, bước đến bàn ăn cơm, nhìn khắp cả bàn đầy món ngon rồi hỏi, "Ông chủ và bà chủ đâu?"
Trong nháy mắt, toàn bộ người hầu đều cúi thấp đầu.
Không ai dám thở mạnh, tim đập dồn dập vì căng thẳng.