Tô Cẩm Lý cũng không tức giận, ngược lại hỏi: "Vì cái gì chạy đến nơi này? Bổn vương có cho ngươi tới sao?"
Tô Cẩm Lý hỏi cực kỳ đương nhiên.
Đương nhiên đếntrước mắt nữ nhân này, liền là chính mình thật sự yêu Dương Xuyến Xuyến.
Đúng vậy, hắn đã quyết định rồi.
Từ hôm nay trở đi từng bước một cướp đoạt lòng của nàng.
Rồi sau đó từ từ vò nát trong lòng mình.
Không rời không bỏ.
Bởi vì, mới vừa rồi cái ham muốn chiếm lấy quen thuộc kia, lúc hắn rống to lại xuất hiện rồi.
Hắn nói, nếu hôm nay hắn đối nàng vẫn lại là có ham muốn chiếm lấy như vậy,hắn sẽ bất kể hiềm khích trước kia.
Dương Xuyến Xuyến cắn cánh môi, giả bộ cực kỳ dịu ngoan, nhỏ giọng nói:
"Học hầu hạ nam nhân, không tới nơi này thì tới đâu?"
"A...." Tô Cẩm Lý không chút để ý đáp lại một câu.
Rồi sau đó nhíu mày, cực kỳ chán ghét cảm giác chỗ này.
Bẩn, dơ bẩn!
Hỗn loạn, rắc rối!
"Bổn vương mang ngươi về nhà!" Tô Cẩm Lý nói, vẫn đều là khẳng định như vậy.
Kỳ thật, hắn muốn nói càng rõ ràng - -
Không cần học về sau trên giường, ta hầu hạ ngươi, không cần ngươi hầu hạ ta rồi!
Nhưng mà, Dương Xuyến Xuyến lại chậm rãi từ từ ngẩng đầu lên, gật đầu.
Tô Cẩm Lý đưa nàng, hướng về ngoài cửa đi đến.
Nhưng mà, đi được một nửa Tô Cẩm Lý cảm thấy được đầu có phần hoa mắt chóng mặt, toàn thân có phần khô nóng.
Khó chịu cực kỳ.
Mà hắn là Vương gia, người ở đây bởi vì mới vừa rồi hắn nói bổn vương.
Toàn bộ đều đã biết rõ.
Những nữ nhân không biết hai từ này viết như thế nào, các đều đã nhanh chóng bò đến chỗ Tô Cẩm Lý.
Trái mò đến, phải mò đến......
Ăn đậu hủ.
Dương Xuyến Xuyến bên miệng nhạt mở quét xuống cười nhạo.
Tô Cẩm Lý toàn thân đều đã cảm thấy được muốn nổ tung, nhưng hắn không động vào nữ tử ở thanh lâu.
Đây là quy tắc của hắn.
Bẩn, những nữ nhân dơ bẩn này, căn bản không xứng để hắn động vào.