Nên lưu, không giữ được!
Nên vứt, cũng không nên giữ lại!
"Thôi, vẫn là Bổn vương đi đi..."
"Sơ Tâm công chúa là Thái tử phi, Bổn vương có thể nào phụng bồi được, không khỏi có chút bị người khác bắt thóp!"
Tô Cẩm Lí nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, sải bước đi về phía đám người.
Tô Sơ Tâm nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tô Cẩm Lí, để lộ ra mấy phần thành thục cao ngạo hơn trước, khẽ cau mày.
Tô Cẩm Lí, thế nhưng lại gọi mình là Sơ Tâm công chúa...
Hắn đều gọi mình là Sơ Tâm, Tiểu Sỏa Qua, Tiểu Ngai Qua*,…
*tiểu sỏa qua, tiểu ngai qua: quả dưa nhỏ ngu ngốc
Chưa qua bao lâu, nam tử giống như là ca ca này, trở nên càng lúc càng thành thục mê người rồi sao?
Chưa qua bao lâu, nam tử vô cùng thân thiết với mình, trở nên càng lúc càng xa cách mình rồi sao?
Chưa qua bao lâu, Tô Cẩm Lí coi mỗi câu nói của mình đều trở thành bảo bối, che chở mình bảo hộ mình, thích dính lấy mình này, phảng phất như có một kênh rãnh cắt ngang qua với mình?
Tô Cảnh Lương khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh Tô Sơ Tâm.
Lôi kéo tay của nàng, chống lại con ngươi linh động của Tô Sơ Tâm.
Trên mặt bất động thanh sắc, vươn tay ra xoa xoa gương mặt của Tô Sơ Tâm.
Ôn nhu nói: "Sơ Tâm, hoàng đệ, đối xử với ngươi thật là tốt!"
Tô Sơ Tâm nghe được lời như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi lắc lắc.
Sau đó phảng phất như là đang biện giải gì đó, nhanh chóng nói:
"Không phải vậy, Cảnh Lương, ta thích chàng nhất..."
Nói tới đây, gương mặt hơi đỏ ửng lên.
Tô Cảnh Lương nghe được lời như vậy, duỗi tay ra ôm Tô Sơ Tâm vào trong ngực của mình.
Kề sát bên tai nàng, nhu hòa nói: "Ừ, ta biết."
Trên mặt Tô Sơ Tâm rõ ràng thoáng qua vẻ thất vọng.
Cảnh Lương, chàng ấy... Cho tới bây giờ đều là những lời này.
Mình ra vẻ lòng tràn đầy tình yêu về phía hắn, hắn cũng chỉ là một câu nói lạnh nhạt như vậy.
Ừ, ta biết...