Nghĩ đến đấy, y cười như không cười, mở miệng, “Tô vương gia, ngài mãi không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc...”
"Vậy sao?"
Tô Cẩm Lí liếc ngang Bắc Đình Tiêu Nhiên một cái, cười lạnh.
"Thương hương tiếc ngọc? Chỉ e cả đời này cũng không có khả năng đó!”
Nói xong, Tô Cẩm Lí tựa như mất hứng. Hắn xoay người, muốn rời khỏi đó.
Bắc Đình Tiêu Nhiên nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt nghĩ tới cái gì đó, y đột nhiên mở miệng hô to.
"Cẩm Lí... ..."
Tô Cẩm Lí dừng lại.
Chỉ khi hai người ở riêng, nói chuyện cùng nhau, y mới dám gọi hắn như thế.
Tô Cẩm Lí quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Nắng chiếu lên gò má hắn, khiến cho dáng hình nam nhân chói lóa cả mắt.
Bắc Đình Tiêu Nhiên cúi đầu, nở nụ cười, lười nhác mở miệng.
"Cẩm Lí, ngươi biết đấy, Sơ Tâm...”
"Nàng ta nhất định sẽ là Thái tử phi, duyên phận giữa ngươi và nàng ta đã hết.”
"Thiên hạ có nhiều nữ tử như vậy, vì sao cứ mãi giữ chấp niệm với một người?”
Vẻ mặt của Tô Cẩm Lí nhất thời trở nên cứng đờ.
Hắn thong thả quay đầu, nhìn lướt qua Bắc Đình Tiêu Nhiên, ánh mắt tựa như muốn giết người.
Bắc Đình Tiêu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền cười nhạt.
Y quay đầu, coi như không nhìn thấy ánh mắt giết người của đối phương, tiếp tục nói.
"Cẩm Lí... ... Tuổi của ngươi không còn nhỏ nữa. Thái tử đã được định, Vương thượng lại ốm yếu. Sau này, Vương phi chỉ còn ngươi để dựa vào. Nếu ngươi cứ tiếp tục phóng túng như vậy, chỉ sợ...”
"Đủ rồi!" Tô Cẩm Lí mở miệng quát, bảo y ngưng lại. Ngay sau đó, hắn lạnh lùng thốt lên một câu.
"Ngươi cho là bổn vương thật sự si tình như thế sao? Đối với một nữ nhân, nhớ mãi không quên ư? Sơ Tâm là ai? Ta quen nàng ta à?”