Bọn người hầu cảm thấy dường như Vương gia nổi giận đùng đùng rồi.
"Vô liêm sỉ!" Quả nhiên, ánh mắt của Tô Cẩm Lí trở nên hung ác và nham hiểm, nhìn chằm chằm vào Dương Xuyến Xuyến! Hắn gằn từng tiếng với người hầu đứng ở phía sau, “Ném nữ nhân không biết sống chết này cách xa ta 100 thước!”
"Dạ!"
Trong chốc lát, Dương Xuyến Xuyến đã bị người ta tóm lấy. Mặc cho nàng lớn tiếng kêu la, hai tên người hầu kia vẫn làm theo mệnh lệnh, mặt không đổi sắc.
Khi đã đi xa được 100 thước, bọn chúng liền ném nàng xuống đất thật mạnh, thậm chí sau đó còn rút khăn tay ra, lau lấy lau để ngay trước mặt nàng rồi ung dung bỏ đi.
Dương Xuyến Xuyến đau mông muốn chết, nàng muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm.
Bàn tay nắm lại thật chặt, móng nhọn đâm vào khiến cả lòng bàn tay đều đau.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, chiếc cằm hếch lên thật cao!
Thù này không báo, thề không làm người!
~~"Tiểu thư, tiểu thư... ... Bích nhi tìm được người rồi!”
Tiểu Bích chạy tới trước mặt Dương Xuyến Xuyến, nhanh chóng nhìn thấy cả người tiểu thư đầy bùn đất. Nàng ta mở to mắt nhìn, lo lắng, “Tiểu thư, người sao vậy? Tại sao lại xảy ra cớ sự này?”
Tiểu Bích vừa nói vừa đỡ Dương Xuyến Xuyến đứng dậy.
Trở lại biệt viện của Dương gia ở Diệp thành.
Dương Xuyến Xuyến nhốt mình trong phòng. Nàng cầm bút lông, nhanh chóng phác thảo bản vẽ trên tờ giấy trắng, trong đầu chợt hiện lên dung mạo của nam nhân kia.
Khuynh quốc khuynh thành, có thể so với hoa nhường nguyệt thẹn, quả là dung mạo khiến bao nữ nhân điên đảo.