"Đừng quên, ta nhín trúng hoa đăng đó trước, ngươi tới sau mà còn tự tay cướp lấy!”
"Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hôm nay là Tiết nhân duyên.”
"Tô vương gia làm như vậy, thật sự khiến người ta hoài nghi đấy!”
Tô Cẩm Lí cố hết sức đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm.
Dương Xuyến Xuyến nhìn hoa đăng rơi vào lòng Tô Sơ Tâm, sau đó lại thấy ánh mắt Tô Sơ Tâm dán chặt vào người Tô Cảnh Lương, nàng chợt nghĩ đến dáng vẻ che chở hoa đăng ban nãy của Tô Cẩm Lí.
Bỗng nhiên... nghĩ tới cái gì đó!
Khóe miệng Dương Xuyến Xuyến khẽ giật, hiện lên ý cười.
"À há? Hóa ra ta nghĩ sai rồi hả? Còn có hàm nghĩa khác sao? Cùng lắm thì Tô vương gia chỉ là người chạy việc...”
Tô Cẩm Lí nghe nàng nói vậy thì đột nhiên quay đầu lại.
Hắn nheo đôi mắt tràn đầy cái nhìn nguy hiểm, trong nháy mắt đã muốn nuốt chửng Dương Xuyến Xuyến, cơn giận ngập đầu!
Đã vậy còn trông thấy ánh mắt Dương Xuyến Xuyến lóe lên một chút giật mình, một chút khinh thường, thậm chí còn có mỉa mai, trào phúng!
Tô Cẩm Lí hoàn toàn không thể khống chế được nữa!
Hắn thích Tô Sơ Tâm!
Cho dù có người biết được chuyện đấy, cho dù là Thái tử Tô Cảnh Lương, chẳng ai dám nói thẳng ra lời mỉa mai với hắn như vậy!
Nữ tử này lại có gan vạch trần điểm yếu của hắn!
Một cơn giận dữ lan ra khắp toàn thân!
Tô Cẩm Lí đột nhiên bước đi tiêu sái đến trước mặt Dương Xuyến Xuyến, bắt lấy tay nàng.
Bế thân mình nhỏ gầy của nàng lên vai mình rồi nhanh chóng biến mất trong đám người.
Tiểu Bích nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị người ta bắt cóc thì chợt hoảng hết cả lên.
Tô Sơ Tâm chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Cẩm Lí như thế, nàng nhìn bóng lưng hai người ấy mà sắc mặt sợ run.
Chỉ riêng Tô Cảnh Lương, trong đầu y hiện lên một chút hứng thú.