Ba người kia vừa nghe khúc hát đã sửng sốt.
Ánh mắt Tô Cẩm Lí tràn đầy sự khinh thường.
Khóe miệng Tô Cảnh Lương trở nên giật giật, nhưng y càng cảm thấy nữ tử này thú vị hơn hẳn.
Chỉ có Tô Sơ Tâm là đỏ mặt. Nàng ta cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào người Tô Cảnh Lương, không nói một lời.
Tô Cảnh Lương nhìn thấy gương mặt nàng ta đã đỏ bừng, y cố nhịn cơn run nơi khóe miệng, nói với Dương Xuyến Xuyến.
"Dương tiểu thư đừng hát nữa.”
Dương Xuyến Xuyến “ừ” một tiếng, sau đó nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn như ngọc, vừa hiền hòa vừa anh tuấn.
Nàng dùng sức nuốt nước miếng, cảm thấy nam nhân ở trước mặt thật là mê người.
Nàng lắc lư thân mình đứng dậy, bước về phía Tô Cảnh Lương.
Càng bước càng gần.
Vẻ mặt của Dương Xuyến Xuyến... hình như chẳng hề nhìn qua Tô Sơ Tâm một lần nào.
Kế đó, nàng ngẩng đầu, nuốt nước miếng, vẻ mặt có vài phần khát vọng.
Dương Xuyến Xuyến nói nhỏ: “Ta muốn hôn ngươi.”
Một câu vừa thốt lên, sắc mặt Tô Sơ Tâm đột ngột tái nhợt.
Thế nhưng, Tô Cảnh Lương lại không hề phản ứng lại.
Y không đẩy Dương Xuyến Xuyến ra, cũng không có ý đón nhận nàng.
Chỉ thấy gương mặt Dương Xuyến Xuyến dần dần đến gần cánh môi đang nở nụ cười của Tô Cảnh Lương.
Ngón tay Tô Sơ Tâm Tô nắm lại thật chặt. Nàng ta vươn ra, muốn đẩy Dương Xuyến Xuyến ra.
Bất thình lình, một bóng đen chen vào giữa hai người.
Cả người Dương Xuyến Xuyến không kịp phản kháng đã bị kéo vào trong vòng tay đầy đặn ấm áp.
Một thân thể mềm mại chợt sa vào lòng mình khiến cho Tô Cẩm Lí có chút sững sờ.
Hắn chỉ là không đành lòng nhìn thấy cặp mắt ai oán của Tô Sơ Tâm.
Cho nên mới không để cho nữ tử này quậy phá.
Thế nhưng, nữ tử này bị hắn dùng sức kéo nhào vào lòng, điều đó khiến cho bản thân hắn bị chấn động rất sâu, cả người hắn có cảm giác rung động.