Trong chốc lát, xe ngựa nhanh chóng chạy qua trước mắt nàng.
Đồng thời, Dương Xuyến Xuyến bị một người dùng sức thật mạnh để đẩy ra, kèm theo đó là hai tiếng lạnh lùng, “Bẩn quá!”
Nàng không có phòng bị trước, do đó mà ngã chổng vó lên trời.
Đôi mắt xinh đẹp trợn to, nàng nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ đã xô ngã mình --- một nam nhân!
Phong thái hiên ngang, mày xinh mắt đẹp, tuấn mỹ tuyệt thế, bộ y phục màu trắng càng khiến nam nhân này lóa mắt đến mức bức người!
Trong khoảnh khắc đó, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy đầu óc mình choáng váng, ngay cả mắt cũng bắt đầu hoa lên.
Thế nhưng, nàng vẫn kịp hoàn hồn, trợn mắt với nam nhân kia. Cái miệng nhỏ chu lên, Dương Xuyến Xuyến không vui, lớn tiếng nói, “Ngươi phải xin lỗi ta!”
Nam nhân kia nhíu mày, không hề nghĩ rằng trên đời lại có người dám nói như vậy với mình.
Ánh mắt hắn lộ vẻ không vui, nhìn lướt qua Dương Xuyến Xuyến, thấy nàng xinh đẹp như hoa, mắt ngọc mày ngài, giống hệt như tiên nữ giáng trần, rực rỡ hơn bất kỳ đóa hoa nào ở đây, nhưng khi nhìn đến vết bụi đất dính trên người nàng vì bị hắn xô ngã, hắn lại nhíu mày, chán ghét vô cùng.
Hắn xòe chiếc quạt trong tay, vẻ mặt bình thản như chưa từng có gì xảy ra, coi Dương Xuyến Xuyến như người không tồn tại, bước thẳng về phía trước.
Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt, hắn không thèm nhìn nàng luôn sao?
Nàng đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bắt lấy tay áo của hắn, gằn từng tiếng một.
“Ngươi phải xin lỗi ta! Bằng không, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!”
Từ nhỏ đến lớn, có kẻ nào dám đối xử với nàng như vậy chứ? Nam nhân này đúng là không coi ai ra gì mà! Nàng ghét nhất là những tên đầu heo kiêu căng ngạo mạn!
Nam nhân kia cảm thấy tay áo bị kéo căng, hắn liền nhíu mày không vui, quay đầu, nhìn lướt qua Dương Xuyến Xuyến, sau đó nói một câu ngang ngược, tỏ vẻ khinh thường đến tột cùng, “Buông! Ta! Ra!”