"Cẩm Lí........." Tô Sơ Tâm há mồm, chớp mắt, không dám tin tưởng. Mắt nhìn thoáng qua Tô Cảnh Lương. Quả nhiên, mắt nam nhân này đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Dương Xuyến Xuyến. Ngón tay run lên, rất đau lòng. Hắn đang đau lòng sao? Tô Sơ Tâm nhanh chóng bắt lấy tay Tô Cảnh Lương, nôn nóng không dễ phát hiện thấy: "Cảnh Lương... Chúng ta..."
"Vì sao?" Tô Cảnh Lương đột nhiên mở miệng nói với Tô Cẩm Lí, bình tĩnh nhìn hắn, cắt đứt lời của Tô Sơ Tâm. Vì sao đêm hôm đó lại hạnh phúc nói với hắn nàng là của Tô Cẩm Lí. Cho nên hắn mới yên tâm buông tay, để họ theo đuổi hạnh phúc. Hiện tại là sao đây? Vì sao Tô Cẩm Lí lại nói lời tàn nhẫn như vậy với Dương Xuyến Xuyến? Vì sao??!! Nếu đã không quý trọng, sao phải giẫm đạp như vậy? Tô Cẩm Lí hiểu ý của Tô Cảnh Lương, nghe được lời này, vừa bực bội vừa mạnh mẽ mím môi. Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Dương Xuyến Xuyến, nữ nhân đang cực kì an tĩnh kia. An tĩnh, như lời hắn vừa nói không ảnh hưởng gì đến nàng.