"Thái tử ca ca, muội muốn huynh, tối mai muội muốn huynh, có thể không?" Tô Sơ Tâm nói xong, một lúc sau chạy thật nhanh ra ngoài. Hôm sau là sinh nhật của Tô Sơ Tâm, tổ chức ở phủ của thái tử. Sau buổi tiệc, Tô Sơ Tâm vui mừng bước vào nhà của Tô Cảnh Lương. Tô Cảnh Lương đồng ý nàng. Sáng nay, hắn thân mật ôm rồi nói bên tai nàng: "Nếu đây là mong muốn của muội, ta đông ý." Tô Sơ Tâm nghĩ, nếu tối nay nàng trở thành nữ nhân của Tô Cảnh Lương thì sẽ mang thai cốt nhục của hắn, nàng nhất định sẽ được gả cho Tô Cảnh Lương. Tô Cảnh Lương đẩy cửa ra bước vào thấy Tô Sơ Tâm sợ hãi ngồi ở mép giường, cả mặt đỏ lên. Lúc này hắn thấy áy náy.
"Sơ Tâm, muội thật sự muốn sao?" Tô Cảnh Lương bình tĩnh nhìn nàng, bất an hỏi. Tô Sơ Tâm gật đầu, biểu tình căng thẳng. Không hối hận, tuyệt đối không hối hận. Cả đời này, nàng chính là nữ nhân của Tô Cảnh Lương. Đi theo hắn cả đời. Ai cũng không cướp được hắn, nàng cũng sẽ không yêu ai khác. Tô Cảnh Lương đứng ở xa: "Sơ Tâm, chúng ta có thể đợi đến ngày thành hôn..."
"Dù sao hôn lễ cũng là cuối năm, chỉ cách có vài tháng, chúng ta có thể mà..."
"Không thể!" Tô Sơ Tâm kiên quyết lắc đầu, "Cảnh Lương, huynh đáp ứng muội rồi, đêm nay huynh là của muội. Chẳng lẽ huynh thật sự không muốn muội sao?"