Rốt cuộc như thế nào là một người nam tử? Lớn lên là bộ dáng gì?
Cho nên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.
Sợ hãi len lén nhìn hắn một cái.
Tâm tư mơ hồ, sau khi nhìn thấy nam tử tao nhã tuấn mỹ này, không kìm lòng được mà trầm luân.
Từ đó về sau, nàng mong đợi, ngóng nhìn, do dự, hưng phấn…
Tất cả cũng là bởi vì Tô Cảnh Lương.
Nàng đường đường là Sơ Tâm công chúa Hằng Quốc.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Vậy mà, vì một phu quân.
Vì tâm tư nữ tử nho nhỏ, cam tâm tình nguyện tin vào truyền thuyết miếu thần nữ này.
Làm như vậy, chỉ là một tâm nguyện, một nguyện vọng.
Nghĩ tới đây, Tô Sơ Tâm ngước mắt lên, kiên định nhìn Tô Cảnh Lương.
Nhỏ giọng và thành khẩn nói:
"Cảnh Lương, ta sợ…"
"Cho nên, vì tương lai của chúng ta, bất luận là cái gì."
"Chỉ cần chúng ta có thể ở chung một chỗ thật tốt, ta đều nguyện ý..."
"Cái gì cũng nguyện ý... thử nghiệm!"
Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, hơi nghiêng đầu, lại liếc nhìn về hướng ngược lại.
Một khắc kia, hắn cảm giác được rõ ràng, đáy lòng mình đau nhói.
Nở một nụ cười lạnh nhạt, vẫn như không có chuyện gì xảy ra như cũ, dáng vẻ thong dong tự đắc.
Tô Cảnh Lương lại hơi dừng lại.
Nhìn vẻ mặt Tô Sơ Tâm rất nghiêm túc, đáy lòng thoáng hiện một chút mềm mại.
Vươn tay ra, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Tô Sơ Tâm.
Rồi sau đó lại nhìn một chút đám người đến người đi, vô cùng chật chội.
Nhưng, lúc quay đầu nhìn về phía Tô Sơ Tâm, vẫn mang theo vài phần ôn nhu nói:
"Ngươi chờ ta ở chỗ này, ta qua đó cầm…"
Dừng một chút, giống như là nghĩ tới điều gì, quay đầu hướng về phía Tô Cẩm Lí nói:
"Hoàng đệ, phiền toái đệ chiếu cố cho Sơ Tâm, người đến người đi, đừng để người khác chen lấn nàng!"
Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.
Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.
Trong lòng không nói ra được phiền muộn, dọc theo đường đi, bị bọn họ mạnh mẽ lôi kéo, bồi bạn.
Nhìn tình cảm của hai người đã vô cùng nồng đậm, tâm Tô Cẩm Lí, có chút không thể làm gì.