Cho dù vào lúc ấy, được vây quanh bởi những cảm xúc yêu đương nhạt nhòa, cô cũng không hiểu được yêu là gì!
Cô gọi Tô Tử An là anh, anh cũng chăm sóc cô như một người anh trai thật sự.
Tô Tử An hút thuốc, uống rượu; cô ăn kẹo mềm bọc đường, uống nước trái cây chua ngọt.
Sau này, anh đến Bắc Kinh học đại học, cô bốc đồng đòi phải đi theo.
Cô cứ cố chấp như thế, luôn cho rằng một khi mình thích người con trai nào thì người con trai đó sẽ là người đàn ông của mình suốt đời, không cho phép anh rời khỏi mình.
Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến đúng là “ngang ngược càn quấy” (vô pháp vô thiên).
Ba mẹ yêu thương, thậm chí phải nói là yêu chiều quá độ nên mới khiến cô tưởng rằng Tô Tử An chỉ thuộc về một mình cô.
Hơn nữa, Tô Tử An lại luôn che chở cô rất dịu dàng, để mặc cô tùy ý khóc lóc om sòm, anh luôn nhẫn nại như thế.
Nhưng mà... Dương Xuyến Xuyên chưa từng nghĩ đến việc mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo tưởng của cô mà thôi.
Cõi lòng cô tràn đầy một thứ mà cô cho rằng đó là tình yêu. Đi theo Tô Tử An, trông qua thì dường như không có việc gì cả.
Thật ra, lúc cô dốc hết toàn lực để yêu, Tô Tử An đã bỏ qua cô.
Không biết vì duyên cớ gì.
Anh chỉ nói một câu hờ hững --
Tình yêu không phải là cưỡng cầu. Anh không thích em, lại càng chẳng thể yêu.
Sau đó, anh đã đi rồi...
Hoặc là từ trước tới giờ, anh ngại quyền thế và tiền tài của ba mẹ cô nên mới miễn cưỡng làm bạn...
Đúng hơn, cô cũng chỉ là đối tượng mà Tô Tử An muốn báo đáp, thời gian càng lâu, anh càng cảm thấy gánh nặng ấy không thể chuyển dời!
Mặc kệ, suy cho cùng là thích thật hay thích gả...!
Dù sao thì con người vẫn luôn ích kỷ như vậy...
Vì bản thân, mỗi một cá nhân đều phải tàn nhẫn một lần!
Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến mới mười chín tuổi.
Cuộc đời cũng bắt đầu không còn hoàn mỹ như những gì cô nhìn thấy ở bề ngoài...
Tiểu thư ngàn vàng nũng nịu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng lại không có được tình yêu đích thực của riêng mình!
Từ đó về sau, cô học được cách ngụy trang.