"Dương tiểu thư... . . . Dương tiểu thư!"
Dương Xuyến Xuyến vừa nghe liền cảm thấy bước chân cứng đờ, nàng quay lại, nhìn thấy Trương công tử ở hiệu thuốc.
Ngoài tiếng của hắn ra, bên cạnh còn có rất nhiều người vây quanh. Đằng sau hắn là vài nam tử trẻ tuổi chưa thành thân, bọn họ vây quanh Dương Xuyến Xuyến, bảy miệng tám lời đồng loạt nói.
"Hôm nay, Dương tiểu thư và tại hạ ngẫu nhiên gặp ở trên đường, quả là rất có duyên phận!”
"Dương tiểu thư, hôm qua ta phái gia đinh đưa tơ lụa đến quý phủ, chẳng lẽ tiểu thư không vui ư? Vì sao lại trả về?”
"Dương tiểu thư, hôm nay nàng đi đâu thế? Không bằng để tại hạ đi cùng nhé...”
Dương Xuyến Xuyến nhất thời cảm thấy nhức đầu, trái phải đều có người nhìn mình, nàng chợt nhìn thấy một chiếc kiệu đi lướt qua mình.
Hơn nữa, trông qua dáng điệu thì hình như là nhân vật máu mặt ở kinh thành.
Chiếc kiệu ấy dừng lại trước cửa một tửu lầu.
Ngay lập tức, có người từ trong tửu lầu bước ra, cung kính cúi đầu, sau đó mới vén màn kiệu lên.
"Tô vương gia, mời - - "
Trong đầu Dương Xuyến Xuyến chợt lóe lên tia sáng.
Ánh mắt nàng hiện lên cái nhìn giảo hoạt, thậm chí môi nàng cũng nhoẻn thành một đường cong, khiến cho đám người vây quanh cảm thấy mê man, hoa mắt vì nụ cười của mỹ nhân.
Nàng có cách rồi!
Có một cách đủ để đuổi hết toàn bộ đám ruồi bọ này!
Dương Xuyến Xuyến nghĩ vậy, khuôn mặt nàng bất chợt trở nên ngạc nhiên vì vui sướng. Nàng chỉ chiếc kiệu, nói với vẻ ao ước, “Ấy? Đó không phải là Tô vương gia hay sao?”
Giọng nói của nàng vừa du dương vừa ngọt ngào đến mê người. Tô Cẩm Lí định bước vào tửu lầu đã kịp nghe thấy.
Hắn từ biên cương trở về đế đô không lâu, cũng không thừa nhận bản thân mình biết nhiều người ở kinh thành, vậy mà bây giờ lại có một nữ nhân gọi hắn thân thiết như vậy, dĩ nhiên là hắn kinh ngạc đến mức dừng bước lại.
Vừa quay đầu qua, Tô Cẩm Lí lập tức nhận ra nữ nhân đang nở nụ cười tuyệt mỹ với mình.