Mục lục
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: quyễn 3 : Bổn thiếu cưới em

Nghe xong Uất Noãn Tâm hết hồn. Nam Cung Nghiêu giàu có, việc này cô hiểu rõ, làm từ thiện cũng là một chuyện tốt. Chỉ là không cần thiết vì Ngũ Liên không ngừng tăng giá lên, cô cũng không muốn trở thành hàng hóa để hai anh cạnh tranh.

“Năm mươi triệu!”

Ngũ Liên tăng giá lên cao hơn gấp đôi, khiến cho mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Ngũ thiếu cứ vậy bỏ năm mươi triệu ra mua một điệu nhảy của vợ người khác, quyết tâm nổ lực hết mình để có được! Không lẽ giữa hai người, có chuyện bí mật gì không thể cho người ngoài biết sao?

Lòng của Uất Noãn Tâm như lửa đốt, tên Ngũ Liên này, rốt cuộc muốn gì đây hả? Cố ý để người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ sao? Như vậy cô sẽ chết rất thảm…

Lần này, Nam Cung Nghiêu không lập tức tăng giá, lông mày đè nén những gợn sóng mờ nhạt, trước sau bình thản. Ánh đèn tụ lại trên người anh, thái độ không hài lòng chậm rãi mất đi, đôi môi khẽ mở. “Tôi ra một trăm triệu…….”

Cả hội trường ồ lên, mọi người còn chưa kịp phát ra âm thanh ngạc nhiên, liền nghe anh nói.

“Mời bạn gái của Ngũ thiếu nhảy một điệu.”

Mọi người đều sững người, không kịp phản ứng, Uất Noãn Tâm cũng hoảng sợ, đoán không ra anh ý đồ của anh. Mất mát nhìn anh dắt tay người bạn gái đang vừa mừng vừa lo của Ngũ Liên, dịu dàng bước vào sàn khiêu vũ, nhẹ nhàng khiêu vũ. Tim, giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào.

Mặt Ngũ Liên không có chút gì khác thường, thản nhiên đi đến bên cạnh Uất Noãn Tâm, giang tay ra một cách quý phái. “Hết cách rồi, em chỉ có thể nhảy với tôi.”

“Tôi không muốn nhảy với anh!”

“Em không nể mặt tôi cũng không quan trọng, nhưng tiền quyên góp cho trẻ em nghèo sẽ thiếu đi năm mươi triệu!”

Anh nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhưng lại bắt trúng chổ để uy hiếp được Uất Noãn Tâm. Cô không cam tâm tình nguyện, nên đánh thật mạnh vào tay của anh. Ngũ Liên nhếch môi, bội dạng tức giận của vật nhỏ này, nhìn thật đáng yêu.

Uất Noãn Tâm không yên lòng khiêu vũ cùng với Ngũ Liên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Nghiêu, người phụ nữ kia không biết nói những gì, khiến anh mỉm cười, anh chưa bao giờ nở nụ cười vui vẻ như vậy với cô. Hai người đứng với nhau rất sát, vô cùng thân mật.

Dạ dày bắt đầu chua xót, lồng ngực âm ĩ, rất khó chịu.

Không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, rất muốn xông thẳng qua đó, kéo hai người ra.

Ngũ Liên liếc nhìn cô một cái, hiểu rõ nở nụ cười. “Sao rồi? Diễn giả ghen tuông là thật sao? Đối với, chồng trên danh nghĩa sao?”

“Là một người vợ, chồng mình khiêu vũ với người phụ nữ khác, ghen tuông cũng là chuyện bình thường.”

“Cô vẫn xem là thật sao?” Ngũ Liêu mỉa mai cười. “Trong mắt mọi người nhìn vào đều hiểu rõ, cuộc hôn nhân của hai người chẳng qua chỉ là giao dịch, huống chi Nam Cung Nghiêu diễn xuất vô cùng xuất sắc, cô cũng đừng chống cự nữa!Có cần thiết phải phối hợp giả vời ân ái với anh ta không?”

Bị anh không chút nể tình chọc phá vào chổ khó xữ của bản thân, Uất Noãn Tâm cảm thấy xấu hổ. Vốn đã tức giận rồi, ngọn lửa này ngày càng cháy cao hơn, không nghĩ ngợ gì liền đá Ngũ Liên một đá.

Anh bị đau, vẫn giả vờ, nhưng ánh mắt vẫn hiện ra được sự tức giận rõ ràng, kề sát vào tai cô. “Bổn thiếu đối xử với cô quá tốt, để cô hình thành ảo giác muốn làm gì thì làm sao?” Siết chặt thắt lưng của cô, cô đau đến nín thở.
“Nếu như Nam Cung Nghiêu là một con hổ, thì bổn thiếu là một con sói, đều ăn tươi nuốt sống người khác. Nếu cô chọc giận tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng lại âm trầm, làm cho Uất Noãn Tâm nghe xong dợn cả sóng lưng. Lúc này mới ý thức được, bản thân đang khiêu vũ với một con sói, mạng sống bất cứ lúc nào cũng bị đe dọa. Đừng nhìn thấy vẻ mặt của anh ở trước mặt cô ôn hòa, càng như vậy thì càng nguy hiểm. Một khi hung ác lên, thủ đoạn so với Nam Cung Nghiêu còn độc ác hơn. Chính mình còn đi khiêu khích anh, thực sự ăn phải gan báo mà.

Cô bị dọa đến mặt trắng bệch, Ngũ Liên trời quang mây tạnh trở lại. “Như vậy mới ngoan! Ở trước mặt Nam Cung Nghiêu là một con cừu nhỏ, ở trước mặt bổn thiếu là một con báo nhỏ, khó đảm bảo trong lòng bổn thiếu không cân bằng!”
Uất Noãn Tâm nhẫn nhịn không bùng phát ra.

“Vật nhỏ, tôi nhớ rõ tôi đã có lòng nhắc nhở em, Nam Cung Nghiêu tiếp cận em là có dụng tâm, nhưng hình như em đã quên mất chuyện này rồi sao?”

“Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần ngài nhọc lòng!”

“Có ý tốt khuyên bảo em lại không nghe, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?”

“Tôi không cần biết anh ấy vì mục đích gì lấy tôi, chúng tôi đã trở thành vợ chồng đây là sự thật, tôi không có sự lựa chọn nào khác!”

“Không! Em có!” Ánh mắt sáng ngời của anh nhìn cô, chắc chắn chỉ ra điều gì đó. Uất Noãn Tâm nhíu mày. “Anh muốn chỉ….” cô không nói hai từ ‘ly hôn’ ra.

“Xem ra em không phải không giác ngộ điều đó. Em vẫn còn trẻ như vậy, cần gì phải lãng phí cuộc đời vì một cuộc giao dịch chứ? Bổn thiếu thay em cảm thấy đáng tiếc!” Ngũ Liên tiếc hận thút thít, nhưng trong mắt có sự trêu chọc không thể nói rõ ra được, thái độ đương nhiên là không nghiêm túc và đứng đắn.
“Ngũ thiếu rất rãnh sao? Có hứng thú xen vào chuyện của người khác sao!”

“Em là ‘người khác’ sao?” Anh gian xảo khỏi ngược lại, tiếp tục chống lại, đem cô, người đang giữ khoảng cách với anh kéo gần lại. “Thả lỏng đi, tôi cũng không ăn em!”

“Đừng như vậy, người khác đang nhìn…” Uất Noãn Tâm rất không tự nhiên, không dám dùng sức quá mạnh đẩy anh ra. Muốn đẩy anh ra, nhưng không địch lại sức của anh. “Sẽ, sẽ bị hiểu lầm…”

“Hiểu lầm thì hiểu lầm, bổn thiếu cũng cần nhìn sắc mặt của người khác sao?” Ngũ Liên nghĩ đến việc gì đó, cười ngày càng gian ác. “Không bằng đem hiểu lầm biến thành sự thật ha? Vừa hay có thể bịt miệng bọn họ.”

“………….Ý của anh là sao?”

“Ly hôn với Nam Cung Nghiêu, bổn thiếu lấy em!”

Đây là câu chuyện cười mắc cười nhất mà Uất Noãn Tâm được nghe từ trước đến giờ, nếu như từ miệng của người khác nói ra, có thể cô sẽ khiếp sợ, không biết phải tiếp nhận như thế nào, nhưng người nói lại là Ngũ Liên, Ngoại trừ mắc cười ra, cô thật không có bất kỳ cảm giác gì khác.
Anh xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời nói dối của anh sao? Bản thân là người duy nhất thừa kế Ngũ thị, vừa có tiền vừa có địa vị, thiên kim tuổi thư quyền quý chờ đợi anh xếp dài mấy vòng địa cầu.

Có thể lấy một người phụ nữ ly hôn làm vợ sao?

Mở hội kể chuyện cười quốc tế hả!

Cô mỉm cười. “Ngũ thiếu hài hước ghê, nhưng loại hài hước này, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu!”

“Cho nên, em không thể tiếp nhận được sao? Thật đáng tiếc…bổn thiếu lần đầu tiên cầu hôn đó!” Ngũ Liên tùy ý đùa giỡn. Biết cô không tin, anh vốn chỉ tùy tiện nói chơi, chỉ muốn chọc cô thôi.

Trước mắt cô quả thật là người làm cho anh có hứng thú nhất, nhưng chỉ là ‘tạm thời’ có hứng thú, không đủ khiến anh có thấy lấy cô về. Huống chi, cô đã từng là vợ của người khác.
Chẳng qua là đàn ông thôi, lòng tự trọng rất lớn. Nhất là anh, bị người phụ nữ vây quanh, lần đầu tiên bị anh bị một người phụ nữ có gan cự tuyệt thẳng thần, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Càng khiến anh có quyết tâm muốn thu phục cô, để cô trở thành người tình của mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK